Chương 50: Nấm máu (9)

Sau khi tắm rửa và thay đồ ngủ, Khương Chi nằm trên giường tiếp tục xem bộ phim dở dang lần trước.

Mắt cô tuy dán vào màn hình máy tính, nhưng đầu óc lại không tự chủ được mà suy nghĩ lung tung. Lúc thì nghĩ đến người phụ nữ chải tóc, lúc lại văng vẳng giọng hát ghê rợn kia trong đầu.

Đột nhiên, Khương Chi nghe thấy tiếng mèo kêu. Cô tạm dừng video, lắng tai nghe tiếng "meo meo" vọng từ bên ngoài truyền vào.

Là con mèo mướp nhỏ của Thôi Trì sao?

Thân hình mũm mĩm của con mèo mướp hiện lên trong đầu cô.

Khương Chi nghĩ một lát. Cô một mình cô đơn trong căn nhà này, có một con mèo bầu bạn có lẽ sẽ không quá sợ hãi.

Nghĩ vậy, cô vội vàng xỏ dép xuống giường, sợ ra trễ con mèo sẽ đi mất.

Vừa mở cửa, gió đêm ẩm ướt đã ùa vào, bốn phía tối đen như mực, không khí bao trùm một lớp sương mù mờ ảo.

Khương Chi hơi chùn bước, cô chưa từng ra ngoài vào buổi tối. Đứng trước cửa do dự một chút, rồi lấy điện thoại bật đèn pin, bước ra ngoài.

Tìm một vòng lớn trong sân, không thấy con mèo mướp nhỏ đâu. Tiếng mèo kêu lúc gần lúc xa, Khương Chi đi đến cạnh tường rào lắng nghe một lúc, phát hiện tiếng kêu phát ra từ bên ngoài.

Kéo lại áo khoác mỏng, Khương Chi nghĩ đã ra đến đây rồi, thôi thì tìm tiếp một chút, nếu không thấy ở ngoài tường thì cô sẽ quay vào.

Khương Chi men theo bức tường đi về phía trước. Đi được năm sáu mét, cô thấy con mèo béo nằm trên một tảng đá: "Thì ra mày ở đây."

Đúng lúc đó, một bàn tay trắng nhợt bất ngờ đặt lên vai Giang Chi, móng tay sơn đỏ thẫm từ từ tiến tới. Ngay khi bàn tay đó sắp chạm vào, Khương Chi như có cảm giác, quay đầu lại.

Chú Trần đứng sau lưng cô từ lúc nào.

"Á!" Khương Chi giật mình: "Chú Trần, là chú đấy à."

"Muộn thế này rồi, cô Liễu sao vẫn còn ở ngoài?" Trong bóng đêm, biểu cảm của chú Trần không rõ ràng.

"Cháu ra ngoài tìm mèo." Khương Chi chỉ về phía sau, nhưng lúc quay lại nhìn thì chẳng thấy con mèo đâu nữa, tảng đá trống không.

Lần này công cốc rồi. Đáng lẽ cô đã không nên ra ngoài tìm mèo, Khương Chi có chút bực bội.

"Chú Trần sao chú cũng chưa ngủ?" Khương Chi hỏi.

"Chú phải làm việc, tuần tra ban đêm." Chú Trần nói: "Cô Liễu mau về đi, ban đêm cẩn thận đụng phải thứ không sạch sẽ."

"Thứ không sạch sẽ gì ạ?" Lòng Khương Chi rung động, cảm thấy chú Trần có lẽ biết chuyện gì đó.

Chú Trần nhìn cô vài giây, chỉ nói: "Về đi."

Khó khăn lắm mới gặp được một người có vẻ biết chuyện, Khương Chi sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này.

Vẻ mặt cô thay đổi, tỏ ra đáng thương, ánh mắt u buồn, giọng nói khó khăn: "Chú Trần, chú không biết đâu, tối nào cháu cũng gặp ác mộng. Cháu mơ thấy một người phụ nữ, cháu cảm thấy cô ấy muốn hại cháu, cháu sợ lắm. Chú có biết chuyện gì không, có thể nói cho cháu biết không?"

Cô nói là sự thật, nhưng cố tình tỏ ra đáng thương hơn một chút, hy vọng có thể nhận được sự đồng cảm của chú Trần.

Ánh mắt chú Trần khẽ lay động, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó xử.

Khương Chi mừng thầm trong lòng, nghĩ rằng có hy vọng rồi.

Chú Trần mấp máy môi vài cái, cuối cùng cũng chuẩn bị mở lời, thì một giọng nói vang lên từ phía xa.

"Thiều Thiều, em đang làm gì ở đây?"

Tống Lương Niên với vẻ mặt bình tĩnh đứng trên hành lang dài. Ánh mắt anh ta lướt qua hai người rồi dừng lại trên người Khương Chi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!