"Chuyện gì vậy chị?" Hiếu Dũng bước vào.
"Mau cõng chị ra ngoài!"
"Hả?" Hiếu Dũng trợn tròn mắt.
"Đừng có 'hả' nữa, mau cõng chị đi!" Khương Chi sốt ruột. Hiếu Dũng đang đứng ngay cạnh giường khiến cô lo lắng. Dù Hiếu Dũng là con trai, dương khí mạnh, nhưng cô vẫn sợ có chuyện bất trắc.
Hiếu Dũng khó tin nhìn Khương Chi, cứ như đang nói: Chị, chị lớn thế này rồi mà còn bắt em cõng?
Tuy vậy, cậu vẫn ngượng ngùng quay lưng lại, cõng cô ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, Khương Chi đã nhảy khỏi lưng Hiếu Dũng, vỗ vai cậu đầy vẻ biết ơn: "Đúng là em trai tốt của chị."
Có lẽ vì trong nhà hiếm khi đùa giỡn như vậy, Hiếu Dũng có chút ngại, gãi gãi đầu rồi hỏi: "Chị, sao chị lại bắt em cõng ra ngoài?"
Khương Chi chớp mắt: "Chị đùa em thôi."
Hiếu Dũng không tin cứ hỏi mãi. Cậu nhất quyết phải hỏi cho ra lẽ, nếu không sẽ không chịu buông tha. Khương Chi vốn không định nói cho cậu biết vì từ đầu đến cuối chỉ có mình cô nhìn thấy những thứ không sạch sẽ này. Cô không muốn kéo cậu vào. Nhưng vì Hiếu Dũng cứ nài nỉ mãi, cô đành nói: "Dưới gầm giường có người."
"Gì cơ?" Hiếu Dũng giật mình: "Sao chị không nói sớm?"
Cậu tưởng nhà có trộm.
"Ấy, em đừng vào..." Khương Chi định ngăn lại nhưng cậu đã chạy vào phòng mất rồi.
Sau đó cậu lại đi ra, vẻ mặt hoang mang: "Dưới gầm giường làm gì có ai, chị nhìn nhầm rồi à?"
"Không phải người," Khương Chi nghiêm túc nói: "Là thứ đó."
"Chị, chị đùa em à?" Hiếu Dũng lắp bắp: "Đừng dọa em..."
Khương Chi nhún vai: "Không tin thì thôi."
Hiếu Dũng nhìn biểu cảm của Khương Chi không giống đang đùa nên tin ngay.
Ngoài sự kính sợ, những người trẻ tuổi cũng có sự tò mò vô hạn đối với ma quỷ, Hiếu Dũng cũng không ngoại lệ. Đây là lần đầu tiên cậu gặp chuyện này. Ngoài sợ hãi ra, cậu còn cảm thấy một chút phấn khích, giống như vừa phát hiện ra người ngoài hành tinh vậy, một cảm giác rất lạ lẫm.
"Chị, sau này nếu chị còn thấy những thứ như vậy nhất định phải nói cho em biết!"
Khương Chi nhìn Hiếu Dũng với đôi mắt sáng rực, cười nói: "Em không sợ à? Chị chỉ sợ đến lúc đó em sợ tè ra quần thì lại khổ."
"Chị còn không sợ, sao em phải sợ?" Hiếu Dũng tự tin đáp.
"Gì mà sợ với không sợ, hai đứa đang nói chuyện gì đấy?" Phan Hồng Phương từ ngoài về, đứng ở cửa vừa phủi nước mưa trên người vừa hỏi.
Khương Chi nghĩ một lát, kể lại chuyện vừa xảy ra cho Phan Hồng Phương nghe. Cô làm vậy chủ yếu là vì không muốn ngủ trong căn phòng đó nữa.
Nghe xong, Phan Hồng Phương cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Bà không nói gì, đi vào phòng trong, lúc ra thì trên tay cầm một đống tiền giấy, hương nến và một cái chậu than.
Thấy Phan Hồng Phương mang những thứ đó vào phòng của Tiểu Mai, Khương Chi cũng đi theo.
Chờ Phan Hồng Phương thắp hương, c*m v** bát nhang và vái lạy, Khương Chi cũng ngồi xuống cùng bà đốt tiền giấy.
Hiếu Dũng đứng một bên hỏi: "Mẹ, mẹ cũng tin lời chị nói à?"
"Không tin thì mẹ đốt mấy thứ này làm gì, để đuổi muỗi chắc?"
Hiếu Dũng cười hì hì rồi quay sang hỏi Khương Chi: "Chị, chị có thấy người đó trông như thế nào không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!