Khương Chi khẽ nở một nụ cười với mọi người. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy nụ cười ở khóe mắt cô rất gượng gạo. Cô cố gắng tỏ ra mình là một cô dâu hạnh phúc đang được cầu hôn.
Cúi đầu xuống, đồng tử Khương Chi co lại. Cô phải cắn chặt răng để không bật ra tiếng kêu.
Bàn tay phải cầm nhẫn kim cương của Tống Lương Niên đột nhiên dính đầy máu tươi. Cả cánh tay anh ta bị nhuộm đỏ, máu đặc quánh, chói mắt, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống từ đầu ngón tay.
Biểu cảm của Khương Chi cứng đờ trong giây lát, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Những người xung quanh dường như không nhìn thấy, vẫn cười nói vui vẻ.
Thật sự quá kỳ lạ.
Tống Lương Niên không nhận ra sự bất thường của Khương Chi. Anh ta nắm lấy tay phải của cô, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón tay cô.
Lòng Khương Chi gào thét, cô chỉ muốn hất tay anh ta ra và chạy khỏi đây ngay lập tức. Nhưng lý trí mách bảo cô không thể làm vậy. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Lương Niên dùng bàn tay dính đầy máu đó cầm nhẫn lên, rồi đeo vào ngón áp út của cô.
Cảm giác trơn trượt, dính dính khi anh ta chạm vào da thịt khiến cô rợn tóc gáy, ghê tởm vô cùng.
Thế nhưng, cô lại không thể biểu lộ ra ngoài.
Việc này đòi hỏi khả năng diễn xuất rất cao.
Xung quanh vang lên tiếng reo hò, mọi người bắt đầu vỗ tay.
Khương Chi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để điều chỉnh cảm xúc. Khi mở mắt ra, cô thấy mọi thứ đã trở lại bình thường. Cảm giác khó chịu, kinh tởm trên tay biến mất, máu tươi cũng không còn.
"Vừa vặn," Tống Lương Niên cười nói.
"Không phải nên để đến ngày cưới mới trao nhẫn sao?" Lý Chân Lị không biết đến từ lúc nào, nhìn Khương Chi nói với giọng điệu kỳ quái: "Anh họ, đừng vội khoe khoang như vậy, mau cất đi."
Chẳng phải Tống Lương Niên cứ khăng khăng đòi đeo cho cô sao?
Bị Lý Chân Lị nhắm vào, Khương Chi không những không tức giận mà còn phải cảm ơn cô ta. Cô đang đau đầu tìm cớ để tháo nhẫn ra, cô ta đến đúng lúc làm trợ thủ đắc lực.
"Cô ấy nói đúng. Tốt nhất là cất đi trước." Khương Chi lập tức tháo nhẫn ra, trả lại cho Tống Lương Niên.
"Vậy cũng được." Tống Lương Niên tỏ vẻ không sao cả, cất chiếc nhẫn đi.
Trên đường trở về, Khương Chi mới nhớ ra chuyện về bộ váy cưới, cô quên mất chưa hỏi.
Mặt trời dần lặn, trên đảo sương mù dày đặc, giờ này trời đã tối hẳn.
Khương Chi trở về chỗ ở, thấy đèn trong nhà đang sáng.
Cô nhớ rõ khi ra ngoài đã tắt đèn, vậy sao lại có ánh sáng?
Khương Chi bước đi nhẹ nhàng, không mở cửa đi vào ngay mà đi đến cạnh cửa sổ, hé một khe nhỏ, nhìn vào trong.
Căn phòng của cô đã biến thành một cảnh tượng khác, đồ đạc nội thất đã thay thành đồ gỗ kiểu cổ. Một người phụ nữ mặc hỷ phục màu xanh đang quay lưng lại phía cô, ngồi trước bàn trang điểm. Bóng cô ta che khuất chiếc gương phía trước, Khương Chi không nhìn thấy mặt.
Người phụ nữ từ từ giơ tay phải lên, ống tay áo dài tuột xuống, để lộ cánh tay trắng bệch cùng móng tay được sơn đỏ.
Cô ta khẽ nghiêng đầu, cầm lược gỗ chải tóc, từng nhát, từng nhát một.
Mái tóc của người phụ nữ đen nhánh, dày dặn, làn da trắng bệch không chút máu. Sự kết hợp với màu móng tay đỏ tạo nên một khung cảnh vô cùng âm u, rùng rợn.
Đột nhiên Khương Chi thấy nước bắt đầu nhỏ xuống từ đuôi tóc của người phụ nữ. Mái tóc vốn khô ráo bỗng ướt sũng. Cơ thể cô ta dường như không ngừng chảy ra nước, bộ hỷ phục cũng ướt đẫm, chỉ trong chớp mắt, dưới sàn đã là một vũng nước.
Khương Chi kinh hãi mở to mắt, trong lòng hoảng sợ tột độ. Cô bịt chặt miệng, lùi lại vài bước, quay người bỏ chạy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!