Chương 48: Nấm máu (7)

Về đến sân, Khương Chi sợ cảm lạnh nên vội đi tắm nước nóng. Tắm xong, hai người phụ nữ kia lấy xong số đo thì cũng rời đi.

Khương Chi vốn đã rất khó chịu khi phải mặc hỷ phục, giờ lại biết có khả năng mình phải mặc bộ đồ mà vợ cũ của Tống Lương Niên đã từng mặc, trong lòng vừa ghê tởm vừa sợ hãi.

Cô rất muốn đi tìm Tống Lương Niên để hỏi cho ra lẽ, nhưng lại không muốn nhìn thấy khuôn mặt đạo đức giả của anh ta.

Thật phiền phức.

Khương Chi cứ đi qua đi lại trong phòng, phân vân không biết phải làm sao. Cuối cùng, cô cầm điện thoại lên gọi cho Tống Lương Niên, nhưng không ai nghe máy. Cô do dự một chút, thay giày rồi ra ngoài, định trực tiếp đến tìm anh ta.

Nói ra cũng nực cười, cô đến đây đã mấy ngày rồi mà đến bây giờ vẫn không biết chồng sắp cưới của mình sống ở đâu.

Đi được nửa đường, điện thoại rung hai cái. Khương Chi lấy ra xem, là tin nhắn WeChat của Tống Lương Niên: "Anh đang bận việc bên ngoài, vừa nãy không tiện nghe máy. Có chuyện gì không?"

Khương Chi nhíu mày, bận việc bên ngoài?

Đã vậy thì khỏi cần đi tìm nữa. Cô nhắn lại một câu "Anh về rồi nói", rồi quay người trở lại. Nhưng lại chợt nhớ tới chuyện sáng nay Thôi Trì rủ đánh mạt chược, nghĩ ngợi một lúc, cô đổi hướng đi về phía chỗ ở của Thôi Trì.

Khương Chi không lạ đường, đi thẳng đến nơi. Từ xa đã thấy dì Trần và chú Vương, hai người vừa thấy cô đã nhiệt tình chào hỏi, miệng nói chờ cô nửa ngày rồi.

Thôi Trì nghe tiếng đi ra, cười nói: "Cô mà không đến nữa là họ sắp giục tôi đi bắt cóc cô rồi đấy."

"Trong nhà có nhiều người như vậy, không thể gom đủ một bàn sao?" Khương Chi có chút khó hiểu.

"Chẳng lẽ không cần làm việc à? Thời gian đâu có khớp nhau." Thôi Trì đáp.

Dì Trần sốt ruột xoa tay: "Được rồi, mọi người vào bàn rồi nói chuyện."

Do lần trước chơi mạt chược gặp chuyện kỳ quái, mà bản thân Khương Chi cũng không mấy hứng thú với trò này, nên hôm nay cô chơi có vẻ mất tập trung. Tuy nhiên, vận may lại rất tốt, chẳng mấy chốc cô đã bốc được quân bài để "ù" một hàng.

hơi được một lúc, có một nam một nữ từ bên ngoài bước vào, đứng bên cạnh xem. Thấy Khương Chi thắng, họ không ngừng khen cô may mắn. cả hai đều khen cô may mắn. Nhìn là biết họ cũng muốn chơi, mà cô thì cũng không muốn chơi nữa, liền chủ động nhường chỗ: "Mọi người chơi đi, tôi đi vệ sinh một lát."

"Gì vậy, thắng tiền xong là muốn chuồn à? Tưởng chúng tôi không dám chơi tiếp à?"

Khương Chi nghe thấy Thôi Trì la ầm lên phía sau. Mấy ngày nay quen nhau, cách nói chuyện cũng thoải mái hơn trước, cô bật cười: "Đừng lải nhải nữa. Thua tiền rồi mà vẫn còn vênh váo thế à."

Nhà vệ sinh ở chỗ Thôi Trì được thiết kế khá kỳ quặc, phải đi ra ngoài, vòng ra sau nhà. Cửa nhà vệ sinh lại mở riêng biệt, quay mặt về phía bức tường sân sau.

Từ sau khi chứng kiến sự khủng khiếp của nhà vệ sinh ở làng Mộc Sa, cứ nhìn thấy nhà vệ sinh là cô lại bị ám ảnh.

Khương Chi cẩn thận kéo cửa gỗ, cảnh giác nhìn vào trong. Bên trong khá sạch sẽ, trên bệ cửa sổ còn đốt hương, vừa để khử mùi vừa chống côn trùng. Nghĩ cũng đúng, Thôi Trì nhìn là biết người sạch sẽ, nhà vệ sinh không thể bừa bãi được.

Cô lại nhìn quanh sân sau, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, bãi cỏ trông có vẻ được chăm sóc cẩn thận.

Đi vào đóng cửa lại, vừa ngồi xuống không lâu, Khương Chi qua khe cửa phía dưới thấy có một cái bóng lay động. Dường như có thứ gì đó đang đứng ngoài cửa. Cô nghĩ đến con mèo mướp của Thôi Trì.

Đi vệ sinh xong, rửa tay sạch sẽ, cô nhìn vào gương treo trên tường. Đột nhiên, cửa nhà vệ sinh rung lên "rầm rầm rầm" dữ dội, giống như có người đang gấp gáp muốn vào, ra sức đập cửa.

Khương Chi giật nảy mình vì âm thanh bất ngờ. Cô nghĩ bụng người này vội đến mức nào mà dùng sức mạnh như vậy, cửa sắp bung rồi. Cô vội mở cửa, vừa nói: "Ra rồi đây, đừng đập nữa."

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cảm giác chấn động bỗng biến mất. Bên ngoài trống trơn, chẳng có ai cả. Đừng nói người, đến con mèo cũng không thấy bóng.

Khương Chi sững người tại chỗ, đầu óc có phần mơ hồ. Đúng lúc đó, cô cảm thấy có một đôi tay đẩy mạnh từ sau lưng khiến người cô chúi về phía trước. Cỏ ngoài sân vừa bị mưa làm ướt, trơn trượt, cô loạng choạng suýt nữa thì ngã.

Sau khi đứng vững, cô quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy ai.

Trong lòng nổi lên một cơn lạnh buốt, Khương Chi lập tức nhận ra mình lại đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ. Cô không dám ở lại lâu, nhanh chóng rời khỏi đó.

Vừa vào nhà đã nghe thấy giọng Thôi Trì: "Mí mắt trái của tôi cứ giật liên hồi. Người ta nói mắt trái giật là sắp có tiền, xem ra ván này tôi thắng chắc rồi"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!