Chương 46: Nấm máu (5)

"Tôi á?" Khương Chi sững người: "Tôi không biết chơi mạt chược."

"Không sao, đánh vài ván là biết ngay." Thôi Trì không nói không rằng kéo cô lại: "Giới thiệu chút, đây là dì Chu, đây là chú Vương – đầu bếp chính trong bếp, còn đây là dì Trần. Cô ngồi vào chỗ của dì ấy đi."

Sau khi giới thiệu, dì Trần vui vẻ nhường chỗ, ba người còn lại đã sốt ruột giục Khương Chi ngồi xuống chơi bài.

Khương Chi do dự nhìn Thôi Trì. Cô đến không phải để chơi mạt chược, mà là để hỏi chuyện.

Thôi Trì hiểu ý, hất cằm về phía bàn mạt chược: "Chơi xong ván này rồi nói."

Khương Chi do dự một lát, cuối cùng vẫn miễn cưỡng đồng ý.

Rõ ràng đến để hỏi chuyện, thế mà chẳng hiểu sao lại bị lôi vào chơi mạt chược.

Ván đầu kết thúc, đúng như dự đoán, Khương Chi thua. Ba người kia vẫn chưa thỏa mãn, la ầm lên đòi chơi thêm một ván nữa. Khương Chi từ chối không được, đành chơi thêm một vòng.

Không ngờ lần này Khương Chi lại may mắn, bốc toàn bài đẹp, ù một ván "thanh nhất sắc" từ chính tay mình, thắng lớn.

Trong tiếng hò reo phấn khích của những người xung quanh, Khương Chi cũng bắt đầu có hứng thú. Cô nửa đẩy nửa mời, lại đồng ý chơi thêm một ván nữa.

"Loạt xoạt xoạt —"

Khi đang xáo bài, Khương Chi nhìn bốn bàn tay không ngừng xoa bài trên bàn, không hiểu sao lại thấy hơi chóng mặt.

Cúi đầu nhìn, cô mơ hồ thấy bàn tay của mình đã thay đổi.

Là một đôi tay thon dài, xinh đẹp, móng được sơn đỏ chót, da trắng toát, mịn màng.

Khương Chi dụi mắt một cái, bàn tay đó lại biến mất.

Vừa nãy, đó không phải tay cô.

Cô nhớ rõ mình cắt móng rất ngắn, chưa từng sơn móng tay. Nhưng đôi tay kia... móng dài, da trắng đến phát lạnh.

Ván bài này Khương Chi chơi có vẻ mất tập trung.

"Đến lượt cô rồi." Ai đó nhắc cô ra bài.

Khương Chi ừ một tiếng, lấy lại tinh thần. Khi đang suy nghĩ nên đánh quân nào thì nghe thấy chính giọng nói của mình thốt lên: "Tam sách."

Tiếp đó, cô thấy mình cầm quân tam sách ở giữa đánh ra..... Ai đang điều khiển cô?

Khương Chi giật mình, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô cố nén sự kinh hãi trong lòng, liếc nhìn ba người kia. Họ đang chăm chú nhìn bài trên tay, dường như không phát hiện ra điều bất thường.

"Tôi đi uống nước một chút." Khương Chi nói, cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

"Nhanh lên nhé, sắp đến lượt cô rồi đấy."

Khương Chi khẽ đáp một tiếng, đi đến máy lọc nước, rót một cốc nước lạnh uống một hơi. Cơn lạnh buốt khiến dạ dày co lại, nhưng cũng làm cô bình tĩnh hơn một chút.

Cô cầm cốc nước, nhìn ba người trên bàn, giả vờ như đang buôn chuyện: "Mọi người có biết gì về vợ cũ của Lương Niên không?"

Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi, như thể nghe thấy điều gì đó đáng sợ. Họ đồng loạt đặt bài xuống, vẻ mặt hoảng hốt.

"... Ờm, sắp đến giờ cơm trưa rồi, tôi phải về bếp làm việc đây. Hôm nay chơi đến đây thôi, tôi đi trước đây." Chú Vương ánh mắt né tránh, vội vàng đứng dậy rời đi.

"Tôi... tôi cũng nhớ ra có việc chưa làm, tôi về trước." Dì Chu cũng vội vã rời đi ngay sau đó.

"Bọn họ sao vậy?" Khương Chi ngờ vực nhìn Thôi Trì: "Vợ cũ của anh ta đáng sợ đến vậy sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!