Mẹ Tống thích sự yên tĩnh nên chủ động kết thúc cuộc trò chuyện. Sau khi chào hỏi Khương Chi vài câu, bà bảo thím Vương
- một người phụ nữ trung niên
- đưa cô về phòng nghỉ ngơi.
Thái độ thờ ơ của mẹ Tống tuy đúng ý cô, nhưng thông thường, đối với đối tượng kết hôn mà con trai dẫn về, ít nhiều trên mặt cũng nên có chút vui mừng chứ?
Thật kỳ lạ.
Đang suy nghĩ, một cánh tay choàng qua vai cô.
Khương Chi ngước lên, lại thấy Tống Lương Niên nhìn cô với ánh mắt tràn đầy tình ý: "Chắc hôm nay em mệt lắm rồi đúng không? Để thím Vương đưa em về phòng nghỉ ngơi một lát, lát nữa anh qua với em, được không?"
Được cái đầu anh!
Khương Chi cố nhịn cơn bực bội, chỉ gật đầu.
"Ngoan."
Lý Chân Lị hừ lạnh một tiếng, kéo Tống Lương Niên đi.
Ban đầu, Khương Chi còn nghĩ do mình đã đọc nhật ký của Liễu Thiều nên có thành kiến với Tống Lương Niên.
Giờ thì cô thấy trực giác của mình thật sự rất chuẩn. Tình cảm của Tống Lương Niên dành cho Liễu Thiều quá hời hợt, không hề xuất phát từ trái tim.
Thím Vương đưa cô đến một khu biệt viện thanh nhã, sạch sẽ. Đẩy cửa phòng ra, Khương Chi thở phào nhẹ nhõm khi thấy cách bài trí bên trong.
May là kiểu thiết kế hiện đại, không có giường gỗ chạm khắc hay bàn trang điểm cổ xưa gì đó, mấy món đồ cổ như vậy thật khiến người ta rợn người.
Cô chỉ sợ phòng cũng trang trí theo phong cách cổ điển, buổi tối sẽ âm u, lạnh lẽo, không dám ngủ.
Nhắc đến chuyện ngủ, Khương Chi hỏi thím Vương: "Chỗ này... là một mình tôi ở à?"
Thím Vương tưởng cô muốn ở chung với Tống Lương Niên, liền liếc cô một cái đầy vẻ không đồng tình, giọng nghiêm nghị: "Cô Liễu, phu nhân của chúng tôi khá truyền thống, trước khi kết hôn không được ở cùng phòng."
Khương Chi mỉm cười gật đầu. Ở một mình là tốt nhất. Với sự hiểu lầm của của thím Vương, cô cũng chẳng buồn giải thích thêm.
Sau khi giới thiệu sơ qua về căn phòng, thím Vương liền rời đi.
Hành lý của Liễu Thiều không nhiều, lát nữa sắp xếp cũng được. Khương Chi lấy điện thoại ra, việc đầu tiên là xem ngày.
Ngày 1 tháng 3.
Cũng may, ít ra vẫn còn hơn nửa tháng, tốt hơn nhiều so với câu chuyện trước.
Biết được thời gian còn lại, lòng cô bình tĩnh hơn vài phần. Ít nhất vấn đề đầu tiên đã được giải quyết.
Tiếp theo nên làm gì đây?
Cô rất muốn đi dạo quanh khu nhà, nhưng tiếc là bên ngoài trời mưa tầm tã, đành phải bỏ cuộc.
Quần áo trên người hơi ẩm ướt. Thay một bộ quần áo khô ráo, Khương Chi tự pha cho mình một ly trà nóng, thoải mái dựa vào ghế sofa lướt mạng.
Các bài báo về gia đình họ Tống chủ yếu liên quan đến kinh doanh, không có bất kỳ thông tin nào về đời sống cá nhân của Tống Lương Niên.
Đến tận tối, người nói sẽ đến tìm cô, Tống Lương Niên, vẫn chưa xuất hiện, thậm chí không gửi lấy một tin nhắn. Đến bữa tối cũng là người làm đến gọi, khiến Khương Chi không hiểu rốt cuộc anh ta đang có âm mưu gì.
Trời tối rất nhanh, khắp biệt viện sáng lên những ngọn đèn vàng mờ ảo. Dưới màn mưa, ánh đèn mông lung như phủ một lớp hào quang, cả không gian trở nên mơ hồ, mang theo cảm giác hoang đường khó tả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!