Vừa nãy tầm nhìn bị hai người phía trước che khuất, giờ chạy lên trước, Khương Chi mới nhìn thấy ánh sáng phía xa, lập tức nhận ra đó chính là thứ mà Chu Tiêu đang muốn họ nhìn.
Chưa kịp vui mừng, cô lại thấy biểu cảm của Chu Tiêu có gì đó không ổn, vừa mong đợi lại vừa lo lắng.
Khương Chi nhanh chóng hiểu ra lý do Chu Tiêu sợ hãi.
Liệu phía trước có phải là khu nghỉ dưỡng không?
Có phải họ lại quay về điểm xuất phát giống lần trước?
Một khoảng im lặng.
"Chết tiệt!" Bành Tử Bình bực bội chửi thề: "Giờ làm sao đây? Đi tiếp hay không?"
Đi bộ mệt lử cả người như vậy, cuối cùng lại có khả năng quay về chỗ cũ. Bành Tử Bình tức đến mức chỉ muốn mắng chửi cho hả giận.
"Đi thôi. Đằng nào cũng vậy." Khương Chi nói.
Ba người mang tâm trạng lo lắng, bước về phía trước.
Vài phút sau, họ đi đến trước một đống lửa đang cháy.
"May quá, tôi còn tưởng chúng ta lại quay về khu nghỉ dưỡng rồi chứ!" Chu Tiêu vui mừng nhìn đống lửa giữa đường: "Có lửa ở đây, có nghĩa là có người đúng không?"
"Là các người!?"
Một giọng nói the thé, khàn khàn bất ngờ vang lên.
Chu Tiêu và Bành Tử Bình giật mình.
Nhìn theo hướng giọng nói, Đào Oánh Oánh đang thảm hại co rúm người lại bên dưới một gốc cây lớn cách họ vài mét. Tóc mái phía trước của cô ta như bị cháy sém, lởm chởm, còn vướng cả vài cọng rễ cỏ khô. Trên người toàn là bùn đất, trông như vừa lăn lộn trên mặt đất.
Khương Chi thoáng rùng mình. Nhưng điều khiến cô kinh hãi hơn là ánh mắt độc địa của Đào Oánh Oánh. Ánh mắt đó chứa đầy sự hận thù, như thể muốn lao đến xé xác họ ra thành trăm mảnh.
"Các người nhìn đi, tất cả là do các người mà ra!" Đào Oánh Oánh giơ hai bàn tay bị cháy đến mức không thể nhìn được. Trong lúc cử động, vết thương bị kéo căng, khuôn mặt xinh đẹp ban đầu giờ biến dạng vì đau đớn. Cô ta hận thù nói: "Nếu không phải do các người nhẫn tâm bỏ lại tôi, sao tôi lại bị lửa đốt thành ra thế này? Đều là lỗi của các người!"
Nhìn đôi tay cháy rộp đến mức máu thịt lẫn lộn của Đào Oánh Oánh, Chu Tiêu và Bành Tử Bình không khỏi hít một hơi lạnh. Họ vừa thương cảm cho cô ta, vừa âm thầm thở phào vì đã nghe lời Đái Lam. Nếu không, có lẽ họ cũng sẽ có kết cục tương tự.
Khương Chi cau mày. Cô đã cảnh báo cô ta rồi, do cô ta không nghe lời nên mới ra nông nỗi này, vậy mà giờ lại đổ lỗi cho họ?
Đào Oánh Oánh vừa hối hận vừa căm hận. Dù sau này hai bàn tay có lành lại thì chắc chắn cũng sẽ để lại sẹo. Cô ta không dám tưởng tượng nổi viễn cảnh bản thân trở nên xấu xí đến nhường nào.
Trong ba lô của Khương Chi có hộp sơ cứu y tế, bên trong có thuốc sát trùng và gạc, có thể giúp Đào Oánh Oánh băng bó vết thương.
Nhưng trước khi làm điều đó, cần dập tắt đống lửa kia trước đã.
"Không được, không thể dập tắt lửa!"
Đào Oánh Oánh lớn tiếng phản đối. Cô ta không ngốc. Trải nghiệm kinh hoàng vừa rồi khiến cô ta nhận ra những lời của Đái Lam trước đó, hoàn toàn không sai.
Cô ta liếc nhìn đống lửa, cơ thể không kìm được run rẩy. Ngọn lửa này quả thật có vấn đề.
Nhưng đôi tay của cô ta đã bị hủy hoại rồi.
Cô ta hận, hận đến tột cùng!
Tại sao chỉ mình cô phải chịu đựng nỗi đau này? Phải khiến bọn họ cũng nếm thử cảm giác này mới được!
"Tôi nói này, cậu bị cháy như vậy rồi mà sao còn cố chấp..." Bành Tử Bình đứng bên cạnh khuyên nhủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!