Chương 40: Video kinh hoàng (21)

Mọi người mừng rỡ chạy về phía trước, nhưng khi nhìn rõ khung cảnh trước mắt, cả nhóm như rơi vào hầm băng, lạnh toát từ đầu đến chân.

Chiếc xe van quen thuộc, bên cạnh là đống lửa đang cháy, phía sau chính là khách sạn mà họ vừa rời đi. Dưới màn đêm u ám, nó trông như một nhà tù lạnh lẽo, thầm lặng nói với họ rằng: Các người không thoát được đâu.

Đã đi xa như vậy, nhưng cuối cùng họ lại quay trở về điểm xuất phát.

"Sao… sao lại thế này?!" Đào Oánh Oánh hoảng loạn hét lên.

"Chúng ta... quay lại rồi?" Chu Tiêu trừng mắt nhìn tòa khách sạn, đôi mắt ngập đầy sợ hãi, lẩm bẩm nói.

Sự việc quá đỗi kỳ quái, vượt quá sức chịu đựng của họ. Cả nhóm hoàn toàn mất phương hướng.

"Trần Lợi đâu?" Đào Oánh Oánh đột nhiên nhận ra Trần Lợi đã biến mất: "Anh ấy đi đâu rồi?"

"Trần Lợi... Trần Lợi..."

Họ cuống cuồng gọi to. Theo lý mà nói, Trần Lợi sẽ không đi xa, gọi lớn như vậy chắc chắn sẽ nghe thấy. Nhưng dù gọi mãi, vẫn không thấy bóng dáng anh ta xuất hiện.

"Anh ấy... không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?" Thực ra, trong lòng mọi người đều đã có dự cảm xấu nhất, nhưng Chu Tiêu là người đầu tiên nói ra.

Đào Oánh Oánh lấy tay che miệng khóc.

Bành Tử Bình không đau buồn quá lâu vì sự biến mất của bạn mình. Trong tình cảnh này, với anh ta, giữ mạng sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

"... Trần Lợi biến mất, điều đó càng chứng minh nơi này không an toàn!" Bành Tử Bình thúc giục mọi người: "Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!"

"Nhưng, nhưng mà... Trần Lợi, nhỡ đâu anh ấy vẫn còn sống thì sao?" Dù gì cũng là bạn gái của Trần Lợi, tuy tình cảm chưa đến mức sẵn sàng chết vì nhau, nhưng Đào Oánh Oánh cũng có chút không nỡ, cô đứng im không nhúc nhích.

"Xin lỗi, bây giờ tôi chỉ muốn giữ mạng." Bành Tử Bình nhìn thoáng qua tòa khách sạn rùng rợn phía sau, toàn thân rùng mình. Anh ta không có gan quay lại tìm Trần Lợi.

Xin lỗi cậu, anh em.

Bành Tử Bình thầm nghĩ trong lòng.

Khương Chi cũng có suy nghĩ tương tự. Thứ nhất, cô và Trần Lợi vốn không thân. Thứ hai, những chuyện như thế này cần phải liệu sức mà làm. Cô không nghĩ mình có đủ năng lực để quay lại khách sạn ma quái đó mà toàn mạng trở ra.

Còn về Chu Tiêu thì không cần phải nói thêm, cô ấy càng không muốn quay lại.

Chỉ còn lại một mình Đào Oánh Oánh là còn do dự. Trong nhóm, cô ta là người thân thiết với Trần Lợi nhất.

Tuy nhiên, cô ta cũng không do dự quá lâu. Cuối cùng, nỗi sợ vẫn chiếm ưu thế.

Con đường họ vừa đi quá kỳ lạ, lo sợ chuyện quay lại điểm xuất phát sẽ lặp lại, cả nhóm quyết định thử một con đường khác.

Bóng tối như một làn sương mù dày đặc không thể xua tan, bao vây họ, khiến không khí ngột ngạt đến mức khó thở.

Ban đầu, Đào Oánh Oánh vừa đi vừa khóc thút thít, sau đó có lẽ do đi đường rừng quá tốn sức, tiếng khóc của cô ta nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Mọi người không ai nói gì, nhưng ai nấy trong lòng đều thở phào. Trong bầu không khí âm u thế này, tiếng nức nở của phụ nữ thật sự khiến người ta sởn gai ốc.

Đột nhiên, trong rừng nổi sương mù. Một màn sương trắng dày đặc bao phủ khắp nơi.

Khương Chi chưa từng đi vào rừng lúc nửa đêm nên không biết đây có phải là hiện tượng tự nhiên bình thường hay không. Trong bóng tối, tầm nhìn vốn đã hạn chế, nay lại hoàn toàn bị sương mù che khuất.

Chưa kể, đi trong sương một lúc lâu, quần áo và tóc của họ đều bị ẩm ướt. Một cơn gió thổi qua cũng khiến họ rùng mình vì lạnh.

Trong ba lô của Khương Chi chỉ có một chiếc áo khoác mỏng, giờ thì nó rất hữu ích.

Cô thấy Đào Oánh Oánh đứng bên cạnh, mắt thèm thuồng nhìn vào ba lô của mình, lập tức đoán được cô ta đang nghĩ gì, liền áy náy nói: "Xin lỗi, tôi chỉ mang theo một cái áo thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!