Chương 39: Video kinh hoàng (20)

Ở một nơi khác, Bành Tử Bình đang ngủ thì bị đói bụng đánh thức.

Buổi tối chỉ ăn có chút yến mạch nên giờ bụng anh ta trống rỗng, kêu ùng ục.

Anh ta mơ màng rời giường, bật đèn pin, lục túi tìm một cái bánh mì nhỏ, xé bao bì, nhắm mắt ăn.

Nhai được một lúc, anh ta thấy vị không đúng. Bành Tử Bình chép chép miệng, cảm giác trong miệng khô khốc, nhai đến đâu là vụn rơi tới đó. Anh ta nghĩ bụng, có thể do trời nóng, bánh mì bị mất nước nên mới khô như vậy.

Không nghĩ ngợi gì thêm, anh ta tiếp tục cắn từng miếng một.

Nhưng càng ăn càng thấy lạ. Lúc đầu chỉ khô vụn, giờ thì cứ như đang ăn bột mì, cắn một miếng là bụi bay ra, không cần nhai mà tự tan trong miệng.

Linh cảm có chuyện không ổn, Bành Tử Bình lập tức mở mắt, giật mình. Cơn buồn ngủ tan biến ngay lập tức.

Đây đâu phải là bánh mì, rõ ràng là một nắm tro bụi bị nén chặt lại!

Giống như những món đồ cúng bằng giấy mà người ta đốt cho người chết.

Bành Tử Bình rùng mình, ném thứ trong tay đi. Dù phản ứng có chậm chạp đến đâu, anh ta cũng nhận ra tình hình không ổn.

Cảnh tượng kỳ lạ khi gặp người phụ nữ mặc váy trắng hồi trưa không ngừng hiện lên trong đầu anh ta.

"... Ma... có ma, thật sự có ma rồi!!!"

Bành Tử Bình vội vã chạy khỏi phòng, hoảng loạn xông vào phòng của Trần Lợi ở bên cạnh.

"Mau dậy đi, ở đây có ma! Đừng ngủ nữa!"

Trần Lợi vừa mở mắt ra đã thấy Bành Tử Bình miệng đen sì một vòng, mắt trợn trừng hét lớn với mình. Dưới ánh đèn pin, anh ta trông như một kẻ điên.

"Cậu gặp ác mộng à?" Trần Lợi bị gọi dậy giữa đêm, vẻ mặt đầy bực bội.

Bành Tử Bình vốn đã hoảng lắm rồi, thấy Trần Lợi còn không tin, tức điên lên, chỉ vào miệng mình hét lớn: "Cậu nhìn miệng tôi đi! Đây mà là mơ à?"

"Ồn ào cái gì vậy?" Đào Oánh Oánh trở mình, bực dọc càu nhàu: "Chỉ dính chút tro thôi mà."

Dính chút tro thôi sao?

Bành Tử Bình nghẹn họng, tức đến nghẹn lời. Lúc này anh ta liếc thấy Đới Lam và Chu Tiểu đang đeo balo đi ra khỏi phòng.

"Hai người... định đi đâu vậy?" Bành Tử Bình hỏi.

Khương Chi nhìn thoáng qua Bành Tử Bình, không hỏi vì sao anh nửa đêm lại có mặt ở phòng Trần Lợi, chỉ đứng ở cửa nói vọng vào với mọi người trong phòng: "Nơi này thật sự có vấn đề. Tôi và Chu Tiểu sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ. Khuyên mọi người tốt nhất cũng nên đi đi."

Bành Tử Bình kích động nhảy xuống giường, lao đến cửa, vui mừng như tìm được đồng minh: "Đấy! Có đúng không?"

Rồi quay sang nhìn Trần Lợi và Đào Oánh Oánh: "Thấy chưa, tôi đâu có nói sai!"

Nói xong, anh ta vội vàng chạy về phòng mình, miệng lẩm bẩm: "Chờ tôi một chút, tôi đi với hai người!"

Chu Tiêu nhíu mày, cô không muốn ở lại nơi đáng sợ này, bèn nói: "Bọn tôi sẽ đợi cậu ở ngoài."

Lời vừa dứt, Bành Tử Bình đã chạy ra khỏi phòng, tay trái xách ba lô, tay phải cầm giày: "Tới rồi tới rồi, đi thôi!"

Tào Oánh Oánh thấy ba người họ thực sự rời đi, lại nhớ đến chuyện xảy ra ban ngày, trong lòng bắt đầu hoảng loạn. Cô ta vội lắc vai Trần Lợi: "Làm sao bây giờ? Hay là chúng ta cũng đi đi?"

Trần Lợi nhìn cánh cửa đang mở toang, trầm ngâm vài giây rồi cắn răng nói: "Dậy dọn đồ đi."

Mấy người Bành Tử Bình đã rời khỏi đó được vài phút, nhưng Trần Lợi không vội vì chìa khóa xe đang nằm trong tay anh ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!