Chương 35: Video kinh hoàng (16)

Một người đàn ông trung niên, tóc tai bù xù, quần áo rách rưới, chống gậy từ từ đi tới.

Có thể thấy tóc ông ta đã lâu không được chải chuốt, rối như tổ quạ. Khi lại gần còn ngửi thấy mùi hôi từ người ông ta. Khương Chi để ý thấy người đàn ông trung niên này luôn nhắm mắt, chỉ dựa vào cây gậy để xác định phương hướng.

Một người ăn mày mù.

Ông ta chống gậy đi đến trước mặt họ, dừng lại, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.

Cả nhóm cũng dừng tay, ánh mắt có chút đề phòng, nhìn chằm chằm vào người ăn mày xuất hiện một cách khó hiểu này.

"Các người làm gì ở đây?" Người ăn mày cất tiếng hỏi.

Mọi người nhìn nhau, không ai nói gì.

Đào Oánh Oánh bĩu môi, không thèm nói chuyện với ông ta.

Những người còn lại không biết người này đến đây có ý gì. Hơn nữa, ông ta trông có vẻ hơi đáng sợ, dù sao cũng nên cẩn thận, họ cũng không đáp lời.

Mặc dù người này ăn mặc rách rưới, nhưng qua biểu cảm và giọng nói, có thể nhận thấy ông ta không có ác ý. Thực ra, nếu đeo thêm một cặp kính râm, ông ta rất giống thầy bói mù dạo phố.

"Chúng tôi đến đây để quay video." Khương Chi đáp lời.

"Sống ở trong đó?"

"Đúng vậy, có chuyện gì không?" Trần Lợi thấy lạ.

Người ăn mày hừ một tiếng: "Lại là lũ tìm chết."

"???" Mọi người nghe xong đều ngơ ngác, nhìn nhau không hiểu.

"Ý ông là sao?" Khương Chi vội hỏi.

"Khách sạn này có ma quỷ, nếu không muốn chết thì hãy rời đi ngay!"

Trần Lợi "xì" một tiếng, khoanh tay trước ngực, chế giễu: "Lại thêm một kẻ điên nữa. Ông với bà điên hôm qua là một cặp à? Toàn nói xằng bậy!"

Nhớ lại chuyện tối qua suýt bị bà điên kia dọa sợ, Đào Oánh Oánh cũng nhảy ra, lớn tiếng nói: "Đừng hòng dọa chúng tôi, chúng tôi không sợ đâu!"

Người ăn mày thấy họ không nghe lời khuyên thì cũng không tức giận. Ông ta chống gậy từ từ quay người, đi về theo đường cũ, miệng lẩm bẩm: "... Không nghe lời người già, sau này sẽ gặp tai ương."

Khương Chi rất muốn đuổi theo hỏi thêm vài câu, nhưng bị Chu Tiêu kéo lại. Chu Tiêu bị ảnh hưởng bởi Trần Lợi nên rất bài xích những người thần kinh như vậy: "Chúng ta về thôi, đi mau!"

"Nếu lời ông ấy nói là thật thì sao?" Khương Chi quay đầu nhìn lại, bóng dáng người ăn mày đã bị khuất sau lùm cây, không thấy rõ.

"Làm gì có nhiều thầy bói hay pháp sư đến vậy? Nếu họ có tài thật, sao phải sống trong hoàn cảnh này?" Chu Tiêu bĩu môi: "Nếu không cũng đã giàu từ lâu rồi!"

Cái này... lời cô ấy nói cũng có lý. Khương Chi không biết phải phản bác thế nào, đành bị cô ấy kéo về khách sạn.

Trần Lợi nói hôm nay quay xong, sáng mai có thể về. Nghe xong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Ngày đầu tiên đến, họ còn rất phấn khích và tò mò về khu nghỉ dưỡng bỏ hoang này. Nhưng sau khi xảy ra một vài chuyện kỳ lạ, trong lòng ít nhiều đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Buổi sáng hôm nay chủ yếu quay phim ở tầng sáu. Khương Chi đi theo họ lên cầu thang. Cô không hiểu Trần Lợi đang nghĩ gì, lúc thì quay chỗ này, lúc thì quay chỗ kia. Điều bọn họ làm nhiều nhất mỗi ngày là đi lên đi xuống cầu thang. Cô chỉ có thể coi như là tập thể dục.

Vất vả lắm mới lên đến tầng sáu, ai ngờ Trần Lợi lại quên mang máy quay, để nó trong phòng ở tầng hai. Bình thường anh ta không hay tập thể dục, leo lên tầng sáu đã thở hổn hển, muốn lười biếng nên bảo Lư Chính Văn quay lại lấy.

Thấy Trần Lợi mồ hôi nhễ nhại, Lư Chính Văn không do dự mà đồng ý.

Mặc dù là máy quay của Lư Chính Văn, nhưng vì anh ta đã đồng ý cho Trần Lợi mượn nên mấy ngày nay Trần Lợi là người giữ nó.

Lư Chính Văn mở cửa phòng Trần Lợi, đi đến tủ đầu giường theo lời anh ta chỉ dẫn, kéo ngăn kéo ra. Vừa chạm vào máy quay thì...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!