Đến gần, Khương Chi nhận ra "chị Trần" này trông già hơn nhiều so với tuổi cô nói, ít nhất phải ngoài sáu mươi. Bà ta gầy gò, tóc rối bù. Gương mặt đầy nếp nhăn, miệng móm mém, đôi mắt đục mờ trắng dã, nhìn cô một cách rợn người.
Khương Chi cũng không nghĩ nhiều, có lẽ bà ta sợ nói tuổi thật thì sẽ không ai thuê. Chuyện này khá phổ biến.
Hơn nữa, bà Trần này có khí chất u ám, rất phù hợp để đóng vai thầy cúng.
Bà ta chậm rãi nhích lại gần vài bước: "Nơi này âm khí nặng quá, đi thôi, đưa tôi vào xem nào."
Bà Trần này chưa gì đã nhập vai rồi, diễn xuất thật tốt!
"Vâng." Khương Chi đáp lời, nhưng thấy bà ta vẫn đứng yên.
"Mắt tôi không tốt, cô dìu tôi vào."
Bà ta bị đục thủy tinh thể sao?
Nếu vậy thì lát nữa diễn kiểu gì? Khương Chi tưởng tượng ra khuôn mặt đen như đít nồi của Trần Lợi.
Bà Trần, bà lừa người ta rồi!
Đến lúc này, không thể thay người được nữa, Khương Chi đành cứng rắn đỡ bà Trần lo lắng đi về phía khách sạn.
Khi thấy người phụ nữ đi theo sau Khương Chi, sắc mặt Trần Lợi mới từ âm u chuyển sang tươi sáng. Anh ta không nhận ra mắt bà Trần có vấn đề, nhưng vẫn chưa hết giận với Khương Chi nên thái độ vẫn lạnh nhạt.
Vừa bước vào khách sạn, sắc mặt bà Trần thay đổi đột ngột. Bà ta cau chặt mày, vẻ thần bí, bấm đốt ngón tay vài cái rồi lẩm bẩm mấy câu khó hiểu.
Mọi người đều ngẩn ra, bị những hành động của bà ta làm cho bối rối. Trần Lợi phản ứng nhanh nhất, vội bảo Khương Chi cầm máy quay lên.
Bà Trần đột ngột ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng lên tầng trên, giọng nói có chút dè chừng: "... Bên trong khách sạn có thứ không sạch sẽ!"
Bành Tử Bình nhìn quanh sảnh chính đầy bụi bẩn, mạng nhện và rác rưởi trên sàn, nói: "Bỏ hoang bao nhiêu năm, dĩ nhiên không sạch sẽ rồi!"
Bà Trần không thèm để ý, cũng không nhìn Bành Tử Bình. Bà ta sờ vào tay vịn cầu thang, đi lên lầu.
Bà ta vừa đi vừa lầm bầm, Khương Chi không nghe rõ bà ta nói gì.
Đào Oánh Oánh khẽ thúc vào eo Trần Lợi, nói nhỏ: "Thầy cúng này diễn xuất chân thật quá!"
Đi được nửa cầu thang, bà Trần bỗng dừng lại, đứng im. Đôi mắt đục ngầu như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng. Bà ta nắm chặt tay vịn, giữ cho cơ thể ngưng run rẩy, quay đầu nhìn mọi người: "... Oán khí trên đó rất nặng, thứ ở trong đó rất hung dữ, tôi khuyên các người nên rời khỏi đây trước khi trời tối, nếu không sẽ không đi được nữa."
Nói xong, bà ta vội vàng bước xuống cầu thang, động tác không còn chậm chạp như lúc mới vào nữa, thậm chí không cần ai dìu. Bà Trần vẻ mặt hoảng sợ, không nói thêm lời nào, nhanh chóng đi ra ngoài, như thể có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo bà ta vậy.
Nhìn bóng lưng hoảng loạn của bà Trần, mọi người bối rối không nói nên lời.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
"Đái Lam, cậu đã quay lại hết rồi chứ?" Giọng Trần Lợi đầy phấn khích: "Đúng là diễn viên quần chúng có khác, lần sau có việc chúng ta lại tìm bà ấy!"
Sắc mặt những người còn lại không được tốt lắm, rõ ràng đã bị những lời nói thần bí của bà Trần làm cho hoảng sợ, đặc biệt là câu nói cuối cùng.
Khuôn mặt Chu Tiêu hơi tái đi. Nghĩ đến câu "sẽ không đi được nữa" của bà Trần, cô ấy cảm thấy hơi bất an, cẩn thận hỏi: "Lời bà Trần nói không phải là thật chứ? Sao tôi có cảm giác có gì đó không ổn?"
"Cậu nghĩ gì vậy?" Trần Lợi cười chế giễu cô: "Đây là diễn viên đóng vai thầy cúng mà chúng ta thuê. Những lời đó đều là lời thoại của bà ấy, sao cậu lại tin là thật được?"
Lư Chính Văn là người thích sự rõ ràng, nếu không làm rõ thì anh ta sẽ khó chịu. Anh ta nhìn Khương Chi: "Tôi cũng thấy bà Trần này lạ thật. Nhập vai quá nhanh, nói mấy câu khó hiểu rồi chạy đi mất, tiền thù lao cũng chưa nhận phải không? Đái Lam, cậu có thông tin của bà ấy trong điện thoại đúng không, cho tôi xem với."
Khương Chi gật đầu: "Có, nhưng không có mạng nên không xem được."
Cô cũng cảm thấy sự bất thường của bà Trần. Vẻ sợ hãi trên mặt bà ta không giống diễn mà là kinh hoàng thật sự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!