Thậm chí sau khi tắm xong, Khương Chi vẫn không thể hiểu được tại sao khu nghỉ dưỡng đã bị bỏ hoang nhiều năm này lại có nước máy.
Khương Chi đứng bên cửa sổ, dùng chiếc khăn mới tìm được để lau tóc. Cô thấy Chu Tiêu và Đào Oánh Oánh bước vào.
Khi nhìn thấy Khương Chi, Đào Oánh Oánh hừ mũi một tiếng. Trong tay cô ta cũng cầm một cái khăn để lau tóc, chắc hẳn đã kể chuyện cho Trần Lợi và cũng đã tắm rửa sạch sẽ bên phòng họ.
Hai người họ đang giận nhau, Chu Tiêu ở giữa cảm thấy hơi khó xử. Cô nhanh chóng hỏi Khương Chi: "Đái Lam, cậu tắm xong rồi à?"
"Ừm." Khương Chi gật đầu, sau đó thấy Chu Tiêu vội vã đi vào nhà tắm.
Khương Chi biết Đào Oánh Oánh đang giận nhưng cô không có ý định đến giảng hòa. Không cần phải hạ thấp bản thân chỉ để hoàn thành nhiệm vụ.
Cho đến trước khi đi ngủ, Đào Oánh Oánh vẫn không nói một lời nào với Khương Chi. Ngược lại, cô ta cứ cố tình tìm chuyện để nói với Chu Tiêu, thậm chí còn nói rất to.
Không phải là muốn cô có cảm giác bị cô lập sao?
Khương Chi hoàn toàn thờ ơ với những trò trẻ con của cô ta. Cô không hề cảm thấy bị tổn thương, bình thản đặt túi ngủ lên giường, nằm vào, tắt đèn và đi ngủ.
Đào Oánh Oánh cảm thấy như đấm vào bông, tức tối. Thấy Chu Tiêu cũng đã nằm xuống, cô ta đành chịu thua.
Khương Chi ngủ một mình một giường. Chu Tiêu và Đào Oánh Oánh ngủ chung một giường. Chu Tiêu cũng không muốn ở giữa hai người, nhưng cô ấy có tính cách khá mềm yếu nên bị Đào Oánh Oánh kéo về phe của mình.
Nửa đêm, Khương Chi lơ mơ nghe thấy một vài âm thanh. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cứ ngỡ mình đang mơ, xoay người tiếp tục ngủ.
"Kẽo kẹt..."
Lần này, Khương Chi nghe rất rõ. Cô bật tỉnh dậy, chỉ thấy một màu đen kịt. Cô lục lọi bật đèn pin, rọi lên trần nhà.
Âm thanh phát ra từ phía trên đầu.
Hai người trên giường bên cạnh ngủ rất say, không hề bị đánh thức.
Cô dựng tai lắng nghe một lúc, nhưng âm thanh đó không xuất hiện nữa. Căn phòng tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Khương Chi cứ thế cầm đèn pin, trong trạng thái căng thẳng suốt 10 phút.
Có lẽ là chuột? Hay mèo hoang?
Nghĩ vậy, Khương Chi nằm xuống. Đúng lúc chuẩn bị tắt đèn pin, một tiếng "kẽo kẹt" nữa lại vang lên trên trần nhà, lần này rất rõ.
Toàn thân cô nổi hết da gà.
Cô không biết thứ gì đang di chuyển trên tầng trên, nhưng dù có muốn biết cô cũng không dám đi lên kiểm tra, sợ có đi mà không có về. Cô đành trùm chăn kín đầu, ép mình phải ngủ. Mọi chuyện để sáng mai tính.
Cô tự lẩm bẩm trong lòng: "Ngủ đi, ngủ đi. Ngủ rồi thì sẽ không nghe thấy gì nữa."
Ngày hôm sau, Khương Chi bị tiếng hét của Đào Oánh Oánh đánh thức.
"Đái Lam! Cậu để đèn pin bật cả đêm à, có biết vậy là lãng phí điện không hả?"
Vì tiếng động lạ đêm qua, Khương Chi sợ hãi không dám ngủ nên đã để đèn pin bật cả đêm.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mặt, cô dụi mắt để thích nghi với ánh sáng, khẽ ngẩng đầu nhìn hai người còn lại trong phòng: "Tối qua hai cậu có nghe thấy tiếng động gì không?" Cô không thèm để ý đến sự ồn ào của Đào Oánh Oánh.
"Tiếng động gì?" Đào Oánh Oánh liếc nhìn cô, giọng điệu không tốt: "Cậu lại định bịa chuyện ma quỷ dọa chúng tôi nữa chứ gì?"
"Không có, có lẽ tôi mệt quá nên ngủ say." Chu Tiêu lắc đầu, hỏi: "Cậu nghe thấy gì à?"
Khương Chi gật đầu, sờ vào cánh tay đang nổi da gà, vẫn còn sợ hãi: "Nửa đêm qua, tôi nghe thấy tiếng kẽo kẹt ở tầng trên." Một số phòng trong khách sạn này có lát sàn gỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!