Khương Chi ngày càng cảm thấy hung thủ lần này không phải là con người.
Đúng là đau đầu.
Từ sau lần chạy trốn suýt bị sét đánh, Khương Chi đã hiểu ra một điều: cô không thể trốn thoát một mình.
Vậy nếu rủ tất cả mọi người cùng đi thì sao?
Khương Chi lén nhìn quanh những người có mặt. Trần Lợi với đôi mắt sáng rực, nét mặt ngây ngô đang mơ mộng về việc làm giàu. Cô lắc đầu. Đào Oánh Oánh thì đang nhai kẹo cao su, nhàm chán xoắn lọn tóc chơi đùa. Còn Bành Tử Bình thì đang ngẩn ngơ. Hai người này đều nghe lời Trần Lợi, cô lại lắc đầu.
Lư Chính Văn và Chu Tiêu, cô không hiểu rõ họ. Có thể thử thuyết phục hai người này, biết đâu họ sẽ đồng ý cùng cô rời đi?
Khương Chi giả vờ vô tình đi đến trước mặt Chu Tiêu, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa kinh ngạc. Quả nhiên, điều đó đã thu hút sự chú ý của Chu Tiêu.
"Đái Lam, cậu đang xem gì mà mặt nghiêm trọng vậy?"
Chu Tiêu tò mò ghé lại gần. Khương Chi với vẻ mặt bất an đã thuật lại nội dung trong điện thoại cho cô ấy nghe, còn cố tình thêm thắt chi tiết cho thêm phần kinh dị.
Cũng là một người thích khám phá, Chu Tiêu lập tức cảm thấy sợ hãi, lo lắng mình cũng sẽ gặp phải vận rủi. Cô ấy căng thẳng nói: "Thật hay giả vậy? Đáng sợ quá, nghe cậu nói cứ như nơi này bị nguyền rủa vậy."
Đứng cách đó không xa, Trần Lợi đã nghe hết cuộc trò chuyện của họ, không vui chút nào. Đái Lam có ý gì đây? Chẳng phải là đang phá đám anh ta sao.
"Để tôi xem." Trần Lợi bước tới lấy điện thoại của Khương Chi, lướt qua loa rồi khinh bỉ: "Hèn chi, thì ra là xem trên diễn đàn tâm linh à. Mấy diễn đàn này toàn thích nói mò, chuyện gì họ cũng thích gán ghép vào những điều siêu nhiên. Sao các cậu lại tin mấy cái này chứ?"
Chu Tiêu do dự nhìn Đái Lam và Trần Lợi, nhất thời không biết nên tin ai.
Khương Chi còn định nói thêm nhưng lại bị Đào Oánh Oánh và Bành Tử Bình cố tình chuyển chủ đề. Đào Oánh Oánh lấy cớ chụp ảnh để kéo Chu Tiêu đi. Không lâu sau, Chu Tiêu quên bẵng chuyện vừa rồi, hai người vui vẻ chụp ảnh tự sướng.
Lư Chính Văn đứng một bên không nhúc nhích, dường như có gì đó không hiểu, hỏi: "Trần Lợi, chẳng phải cậu nói lần quay video khám phá này sẽ thêm yếu tố tâm linh sao? Nhưng cậu lại nói không tin những thứ này. Tôi thấy hơi bối rối."
Trước đây, Trần Lợi quay rất nhiều video khám phá nhưng chẳng ai xem. Sau khi livestream ở nhà ma trở nên nổi tiếng, anh ta đã hiểu ra một điều: mọi người thích xem những cảnh tượng giật gân, những sự kiện siêu nhiên thật. Vì khán giả thích xem những thứ đó, anh ta sẽ làm. Anh ta có tin hay không không quan trọng, khán giả thích mới là điều mấu chốt.
Lư Chính Văn còn cảm thấy lạ một điều là Trần Lợi tin vào phong thủy, bói toán, nhưng lại không tin vào ma quỷ.
Trần Lợi nói: "Chuyện đó khác với việc tôi có tin ma quỷ hay không. Khán giả thích xem, thì chúng ta sẽ làm giả. Họ đâu có biết, đừng suy nghĩ cứng nhắc quá."
"Ừm." Lư Chính Văn gật đầu vẻ nửa hiểu nửa không.
Cả nhóm trở lại tầng bốn. Bành Tử Bình chọn ngay căn phòng đầu tiên gần lối đi. Đúng lúc chuẩn bị vào, Khương Chi suy nghĩ rồi vẫn nói ra: "Đổi phòng khác đi. Có một câu nói là không nên ở phòng đầu và cuối hành lang."
"Ý gì?" Bành Tử Bình không hiểu.
Chu Tiêu biết điều này nên giải thích: "Phòng đầu và cuối hành lang dễ gặp phải những thứ không sạch sẽ!"
"Các cậu lấy đâu ra nhiều chuyện mê tín vậy?" Bành Tử Bình nói vậy, nhưng cơ thể lại rất thành thật, vội vã lùi ra khỏi cửa.
Cuối cùng, mọi người chọn hai căn phòng ở giữa hành lang, một phòng cho nam và một phòng cho nữ.
Sau giấc ngủ, tỉnh dậy đã hơn 5 giờ chiều. Mùa hè ở miền Nam trời tối khá muộn, phải sau 7 rưỡi mới tối hẳn.
Trần Lợi đến gõ cửa. Đào Oánh Oánh vừa tỉnh dậy, lười biếng ngáp một cái: "Hay là tối nay chúng ta cứ ngủ ở đây luôn đi? Ngủ lều chắc chắn không thoải mái bằng ngủ giường. Dựng lều cũng tốn sức, mấy người thấy sao?"
Khương Chi đứng bên cửa sổ, nhìn xuống khung cảnh bên dưới. Ánh nắng di chuyển, những bức tượng đá cẩm thạch trong vườn lúc nãy được tắm nắng, giờ lại bị bóng tối bao phủ. Thoạt nhìn, cứ như có người đang đứng đó. Bọn họ đang lén lút nhìn chằm chằm mọi người từ trong bóng tối.
Đối với khu nghỉ dưỡng bị bỏ hoang này, ban ngày và ban đêm là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Khi trời tối, nơi đây sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.
Trần Lợi cũng nghĩ đến điều này. Anh ta nhướn mày nhìn Đào Oánh Oánh: "Em chắc là dám ngủ ở đây không? Ban ngày có ánh nắng nên em không sợ, vậy còn khi trời tối thì sao?"
Đào Oánh Oánh không hiểu: "Bên ngoài chẳng phải cũng tối om sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!