Chương 3: Làng Mộc Sa (2)

Theo hướng người phụ nữ trung niên chỉ, Khương Chi tìm thấy nhà xí.

Mái trên được dựng nên từ một đống cỏ khô, bốn bên là bốn tấm ván gỗ ghép tạm bợ.

Mùi hôi thối xộc tới từ xa, Khương Chi bịt mũi, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn đánh bạo đẩy cánh cửa gỗ bước vào.

Một mùi hôi kinh khủng xộc thẳng vào mũi. Bên trong, người ta đào một cái hố lớn trên mặt đất, đặt vào đó một cái thùng gỗ. Trên thùng có hai tấm ván để đặt chân.

Khương Chi không dám xông vào, đứng ngoài cẩn thận ghé đầu xuống nhìn, sau đó cô thấy một cảnh tượng cả đời không thể quên.

Một lớp dòi màu trắng đang bò lúc nhúc trên lớp chất bẩn màu vàng, xoắn xuýt vào nhau. Phía trên là đàn ruồi xanh bay vo ve.

"Ọe..."

Khương Chi nôn khan một tiếng, đá mạnh vào cửa đóng sầm lại, quay lưng bỏ chạy nhanh như bay.

Đến lúc này, cô mới hiểu vì sao nụ cười của người phụ nữ kia lại quái lạ đến vậy.

Trước đây Khương Chi chỉ nghe người ta kể về nhà xí ở nông thôn tệ hại thế nào chứ chưa bao giờ trải nghiệm. Hôm nay cô mới được mở mang tầm mắt, giờ chỉ cần nhắm mắt, cảnh những con dòi lúc nhúc lại hiện lên trong đầu cô.

Cô đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình rồi.

Trên đường quay lại, Khương Chi vừa đi vừa tự trách, sao lúc ăn lại uống nhiều nước đến vậy!

Cuối cùng cô đành ngoan ngoãn quay về xếp hàng.

Đi vệ sinh xong, Khương Chi tính đi tìm Phan Hồng Phương và mọi người. Vừa rẽ ở góc bếp, cô nghe tiếng ho sau lưng.

Khương Chi quay lại, thấy một người đàn ông đang đứng tựa vào tường, một tay che miệng ho không ngớt, tay kia chống gậy. Mặt anh ta trắng xanh, môi tím tái, dù trời nóng nhưng lại mặc áo dài tay.

Trạng thái bệnh tật rất rõ ràng, Khương Chi chỉ cần nhìn một cái là đoán ra ngay, đây chính là anh họ thứ hai của Tiểu Mai.

Khương Chi cười, chào hỏi: "Anh họ."

Anh hai cười nhạt: "Tiểu Mai giờ xa cách với anh rồi, trước kia em vẫn gọi anh là anh Vĩnh Khang."

Không biết trả lời thế nào, Khương Chi chỉ cười mà không nói gì.

"Khụ khụ khụ..."

Chu Vĩnh Khang lại ho dữ dội. Gương mặt trắng bệch của anh ta đỏ bừng lên, tưởng chừng như lá phổi cũng sắp văng ra ngoài.

Một người phụ nữ vội vàng từ trong nhà đi ra, vẻ mặt căng thẳng, nhanh chóng đỡ Chu Vĩnh Khang, một tay vỗ lưng để anh dễ thở hơn.

Khi Chu Vĩnh Khang bớt ho, người phụ nữ mới chuyển ánh mắt sang Khương Chi.

Người phụ nữ nhướn mày, "Ồ," một tiếng: "Là Tiểu Mai à, sao thấy tôi mà không chào?"

Rồi lại cười cợt: "Thầy cô ở đại học đều dạy thế à?"

Xem ra người phụ nữ này chính là thím hai của Tiểu Mai, Lý Diễm Hương.

Khương Chi phớt lờ thái độ mỉa mai của bà ta, cất tiếng: "Chào thím hai."

Giờ thì cô đã hiểu vì sao Phan Hồng Phương lại nói nếu Lý Diễm Hương biết chuyện Tiểu Mai lỡ lời, chắc chắn sẽ xé nát miệng cô ấy.

Người phụ nữ này đúng kiểu mụ dì ghẻ độc ác trên phim ảnh, chua ngoa, nói lời châm chọc, ánh mắt sắc lạnh, trông chẳng dễ gần chút nào.

Nhưng ngoài tính cách cay nghiệt ra, bà ta cũng có chút nhan sắc. Da trắng, cằm nhọn, lông mày lá liễu, mắt phượng, dáng người mảnh mai. Tóc chải gọn gàng, mặc chiếc váy liền đen dài quá gối cùng đôi giày cao gót đế xuồng đang thịnh hành, không hề có dáng vẻ quê mùa như phụ nữ nông thôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!