Chương 29: Video kinh hoàng (10)

Sáng hôm sau, chín giờ tại cổng trường, Trần Lợi giới thiệu hai người bạn mới đến.

Nam thanh niên tên Lư Chính Văn, cô gái tên Chu Tiêu, đều là sinh viên của trường đại học bên cạnh.

Cả hai đều có tính cách hoạt bát, cởi mở. Vừa lên xe, họ đã tíu tít trò chuyện không ngừng khiến không khí trên xe vô cùng sôi nổi.

Khương Chi mang theo máy tính bảng để giết thời gian, không mấy hứng thú với nội dung trò chuyện của họ nên cứ tựa lưng vào ghế chơi game một mình.

Xe chạy được khoảng một tiếng, Chu Tiêu thấy Khương Chi cứ cắm mặt chơi game, đột nhiên nghĩ ra một vấn đề: "Vấn đề sạc pin thì giải quyết thế nào đây? Nếu điện thoại hết pin thì làm sao?"

"Đúng đấy, cậu không nói tôi cũng không nghĩ ra." Bành Tử Bình vỗ trán, hỏi Trần Lợi: "Khu nghỉ dưỡng bỏ hoang chắc chắn không còn điện đâu nhỉ?"

Đúng lúc đèn đỏ, Trần Lợi tranh thủ quay đầu lại, đầy tự hào nói: "Các cậu cứ yên tâm, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi. Hôm qua tôi đã tốn một khoản lớn để mua sạc dự phòng dung lượng cực lớn, đảm bảo không có vấn đề gì!"

"Cậu lần này chơi lớn thật đấy!" Bành Tử Bình nhoài người lên lưng ghế phía trước, tò mò hỏi: "Vậy thiết bị lần này chắc cũng được nâng cấp rồi nhỉ?"

"Làm gì còn tiền mà mua thiết bị." Trần Lợi lập tức than nghèo kể khổ: "Chi hết sạch cho các cậu rồi, lần này vẫn dùng điện thoại quay thôi."

Bành Tử Bình thầm đảo mắt. Lừa ai chứ! Nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: "Cậu nói vậy thì sao được, mua một cái máy quay tốn bao nhiêu tiền chứ."

"Sau này hẵng tính." Trần Lợi nói: "Lần này sẽ không livestream, quay bằng điện thoại có thể tạo cảm giác như phim tài liệu giả tưởng giúp người xem có cảm giác chân thực hơn."

"Tôi có mang máy quay này!" Lư Chính Văn lấy ra máy quay cầm tay màu đen từ trong ba lô: "Nếu cần thì các cậu cứ lấy mà dùng."

Trần Lợi cũng không khách sáo: "Tuyệt quá, cảm ơn nhé!"

Hai tiếng sau, những tòa nhà cao tầng biến mất khỏi tầm mắt thay vào đó là những cánh đồng lúa bạt ngàn. Đường đi ngày càng hẹp, xe cộ cũng dần thưa thớt.

Bành Tử Bình kêu đói bụng, lục trong hành lý của mình lấy ra gói mì tôm rồi bắt đầu nhai.

Chu Tiêu nhìn Bành Tử Bình ăn ngấu nghiến, tốt bụng nhắc nhở: "Tốt nhất là ăn chậm thôi, ngồi xe lâu dễ bị buồn nôn đấy."

Bành Tử Bình phẩy tay tỏ vẻ không quan tâm: "Không sao đâu!" Đây không phải lần đầu tiên anh ta ăn trên xe.

Nửa tiếng sau, họ lái xe vào một khu rừng, xe cứ xóc nảy liên tục trên con đường đất gập ghềnh.

"Dừng xe!" Bành Tử Bình đột nhiên hét lớn, bịt miệng nói: "Tôi không chịu nổi nữa rồi, dừng xe mau lên!"

Vừa dừng xe, Bành Tử Bình liền lao xuống, ngồi xổm bên đường nôn thốc nôn tháo.

Trần Lợi nhoài người ra cửa sổ, chế giễu anh ta: "Bảo ăn ít thôi mà không nghe!"

Đào Oánh Oánh ghê tởm bịt mũi, sợ ngửi thấy mùi, lẩm bẩm một câu "đáng đời."

"Còn bao lâu nữa mới tới vậy?" Chu Tiêu xoa một ít dầu lên thái dương. Dù chưa đến mức muốn nôn như Bành Tử Bình, nhưng cô cũng đã bắt đầu chóng mặt.

Trần Lợi nhìn bản đồ trong tay, đáp: "Sắp rồi, đi thêm khoảng ba mươi phút nữa là tới."

Nơi này sóng chập chờn, may mà anh ta có tầm nhìn xa, đã mua sẵn một tấm bản đồ.

Xe tiếp tục chạy, mọi người trong xe không còn tinh thần nói chuyện nữa, ai nấy đều mệt mỏi nhắm mắt tựa vào lưng ghế.

"Cuối cùng cũng tới rồi!"

Khương Chi đang say xe, mơ màng mở mắt ra. Cô nhìn thấy một con đường lát đá rộng khoảng hai làn xe, hai bên là hàng cây long não um tùm. Mấy cây cỏ dại cao nửa người mọc lên từ các khe đá.

Con đường lát đá từ lối vào đến cổng lớn. Xe của họ dừng lại bên một đài phun nước nhỏ kiểu châu Âu.

Tòa kiến trúc hình chữ môn bề thế hiện ra trước mắt mọi người. Mái ngói đỏ, tường ngoài màu trắng sữa, trên cánh cổng là hai chữ mạ vàng to lớn: Khuyết Cốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!