Khương Chi cứng đờ người quay lại, nhưng chỉ thấy hành lang vắng tanh. Trên tường, những khuôn mặt quái dị phát ra ánh sáng xanh lặng lẽ nhìn cô.
Cô l**m đôi môi khô khốc, quay lại một mình lúc này không phải là lựa chọn khôn ngoan.
Phía trước, Trần Lợi và mọi người đã đi được nửa đường. Thấy Khương Chi không đi theo, họ quay lại nhìn, thấy cô đang đứng quay lưng về phía họ, không biết nhìn gì. "Đái Lam, cậu đang nhìn gì đấy, đi mau lên!"
Khương Chi chạy nhanh đến, vội đưa điện thoại vào tay Trần Lợi. "Mọi người xem bình luận đi!"
Nghe vậy, mí mắt Trần Lợi giật giật. Điều đầu tiên anh ta nghĩ đến là – không lẽ livestream có vấn đề gì?
"Có chuyện gì vậy?" Đào Oánh Oánh và Bành Tử Bình ghé đầu vào màn hình điện thoại, tò mò hỏi.
"Tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Có tận bốn vạn người đang xem livestream của chúng ta!"
"Thật không? Để tôi xem!"
"Anh bạn, không lẽ cậu sắp nổi tiếng rồi à?" Bành Tử Bình cười đùa, huých vai Trần Lợi một cái.
Bảo xem bình luận, không phải xem cái này!
Khương Chi bực bội đến cực điểm. Cô đã lo lắng như vậy, nhưng họ vẫn cứ cười nói như không có chuyện gì. Cô chỉ có thể nhắc lại: "Mọi người đừng bận tâm chuyện đó nữa, mau xem bình luận đi!"
Ánh mắt Trần Lợi lóe lên sự khó chịu. Giây phút đáng vui mừng như thế này, Đái Lam lại làm ồn ào cả lên, thật mất hứng.
"Chạy mau là sao?" Đào Oánh Oánh khó hiểu chỉ vào màn hình: "Sao tôi không hiểu họ đang nói gì?"
"Hay là bình luận bị chậm?" Bành Tử Bình không chắc chắn: "Đây là bình luận cũ à?"
"Không phải!" Vì quá gấp gáp, Khương Chi nói nhanh như bắn liên thanh: "Bọn họ thấy gã hề lúc nãy cầm dao, lén lút đi theo sau chúng ta. Thấy có nguy hiểm nên mới kêu chúng ta chạy mau!"
Trần Lợi ngớ ra: "Khoan đã, sao họ lại nhìn thấy cảnh phía sau được?"
Khương Chi ngập ngừng: "Lúc nãy tôi không cẩn thận đưa điện thoại ra sau lưng."
Trần Lợi: "Cậu..."
"Nhưng đó không phải là vấn đề!" Khương Chi vội vàng nói tiếp: "Vấn đề là chúng ta có thể đang gặp nguy hiểm! Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta nên rời khỏi nhà ma ngay lập tức."
Những thứ khác thì còn chấp nhận được, nhưng rời khỏi nhà ma?
Đừng mơ!
Trần Lợi cứ như vừa nghe một chuyện cười: "Cậu có biết bây giờ có bốn vạn người đang xem livestream không? Cậu bảo tôi rời khỏi nhà ma ngay bây giờ?" Đùa à, anh ta còn muốn chơi lại từ đầu nữa kia!
Đào Oánh Oánh cũng đang chìm đắm trong con số đáng mừng kia. Nghe Khương Chi nói rời đi, cô ta lập tức phản đối: "Đây là nhà ma, chắc chắn có NPC trốn trong bóng tối. Họ chỉ đột nhiên xuất hiện để dọa chúng ta thôi."
"Gã hề cậu nói kia chẳng phải cũng là nhân viên của nhà ma sao, có gì mà sợ?" Đào Oánh Oánh nói: "Tất cả đều là kịch bản, cậu đừng quá căng thẳng."
Làm sao loại trừ được khả năng có kẻ xấu trà trộn vào làm nhân viên chứ!
Nhưng mấy người này không hề nghe lọt tai. Khương Chi cũng lười khuyên nữa: "Thôi, nếu mọi người không tin thì tùy, tôi đi trước đây."
Trần Lợi thấy Khương Chi nói đi là đi thật, vội chạy theo, kéo cô lại, hạ giọng: "Đái Lam, chúng ta đã thỏa thuận rồi. Nếu cậu đi trước, sẽ không có tiền đâu."
Còn có tiền sao?
Cô cứ tưởng chỉ là mấy người bạn cùng nhau đi chơi nhà ma, tiện thể làm khách mời cho Trần Lợi.
Thảo nào lúc nãy Bành Tử Bình nói muốn đi trước, sau khi nói chuyện với Trần Lợi một lúc thì lại không đi nữa. Hóa ra là vì chuyện này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!