Khương Chi cẩn thận tránh những cánh tay ở hai bên. Mọi chuyện vốn suôn sẻ, nhưng khi đến gần lối ra, tất cả những cánh tay máu me đột nhiên bắt đầu cử động, vung vẩy loạn xạ trong không khí.
Khương Chi khẽ kêu lên, né tránh đòn tấn công từ bên phải nhưng lại bị kẹt vào những bàn tay ở bên trái.
"A." Một cơn đau nhói truyền đến cánh tay trái.
Da bị cào rách rồi.
Những nhân viên này thật sự chơi liều, như thể mọi sự bất mãn và uất ức trong cuộc sống đều tìm thấy chỗ trút giận ở đây, vồ lấy du khách một cách điên cuồng.
Khương Chi loạng choạng chen lên phía trước, chỉnh lại quần áo bị cào xé. Kèm theo những tiếng hét chói tai, bốn người còn lại cũng nhếch nhác xông ra.
"Có nhầm không vậy, các người làm gì mà hung hăng thế, ông chủ đâu có tăng lương cho các người!" Bành Tử Bình vừa xoa xoa cánh tay bị cào đỏ, vừa gào lên.
Đào Oánh Oánh còn tức giận hơn, vừa nãy có người nhân lúc hỗn loạn đã sàm sỡ cô: "Vừa nãy ai đã sờ mông tôi?! Tôi sẽ khiếu nại!"
"Mặt tôi mới thảm!" Tào Lâm vừa tức vừa giận, chỉ vào vết cào trên mặt: "Mọi người xem này, bị cào rách da rồi! Tôi cũng sẽ khiếu nại!"
Trần Lợi nghe họ nói muốn khiếu nại thì lập tức hoảng. Kênh livestream của anh ta vừa mới khởi sắc, nếu thật sự khiếu nại thì khán giả sẽ bỏ đi hết.
Không thể để họ phá hỏng được.
Trần Lợi cười tươi: "Hay là chúng ta bỏ qua đi, dù sao họ đứng trong đó cũng đâu có thấy..."
"Anh nói vậy là sao?" Đào Oánh Oánh tức không chịu nổi, đôi mắt vốn đã to giờ trợn tròn như hai cái chuông đồng: "Vừa nãy có người s* s**ng em! Anh là bạn trai của em mà lại khuyên em bỏ qua?"
"Nói nhỏ thôi!" Trần Lợi ghé vào tai cô, hạ giọng: "Đang livestream đấy."
Trần Lợi biết rõ Đào Oánh Oánh là người rất sĩ diện, nên đã nắm trúng điểm yếu của cô.
Câu nói đó quả nhiên có hiệu quả. Đào Oánh Oánh nhanh chóng liếc nhìn điện thoại trong tay Khương Chi. Là một người luôn chú ý đến hình tượng, cô ta lập tức thu lại vẻ mặt khó chịu, bĩu môi đầy ấm ức trước ống kính, trông vô cùng đáng thương.
[Vừa nãy Oánh Oánh bị lộ hàng à? Tôi hình như thấy váy của cô ấy bị cánh tay kia giật lên thì phải!]
[Thật không?]
[Ối trời, tên b**n th** đó cút đi có được không? Tức chết mất.]
[Cãi nhau cái gì, im lặng xem không được sao?]
Đào Oánh Oánh hơi căng thẳng đến gần Khương Chi, muốn xem bình luận của cư dân mạng, xem có ai nói gì không hay về cô không.
"Ghét thật!" Đào Oánh Oánh lướt đến bình luận nói cô bị lộ hàng, thầm lườm nguýt trong lòng, mắng mỏ những kẻ đó. Bên ngoài thì cô ngại ngùng dậm chân: "Người ta mặc quần bảo hộ mà, làm sao mà lộ được!"
Tào Lâm thấy Đào Oánh Oánh không đôi co nữa, một mình cô làm ầm lên chuyện khiếu nại thì mọi người sẽ nhìn cô với ánh mắt chuyện bé xé ra to. Bất đắc dĩ, cô đành nén giận, chỉ có thể dùng tiếng bước chân thật mạnh để trút sự bất mãn.
"Tối quá, Đái Lam cậu lên phía trước đi, dùng đèn pin chiếu xem thế nào." Trần Lợi gọi.
"Ở đây có hai cánh cửa!" Đào Oánh Oánh chỉ vào bức tường bên phải.
"Không chỉ có hai." Tào Lâm nói: "Mọi người xem, mỗi bức tường đều có hai cánh cửa."
Năm người lúc này đang đứng trong một căn phòng không có đèn. Trừ lối vào, ba bức tường còn lại đều có hai cánh cửa.
Những cánh cửa này, từ hình dáng, màu sắc đến chất liệu, đều y hệt nhau, mắt thường gần như không thể phân biệt.
Nếu không có ánh sáng, rất dễ bị nhầm lẫn. Mọi người chỉ có thể dựa vào lối vào để phân biệt phương hướng.
"Sao nhiều cửa thế này, hay là cứ chọn đại một cái mà đi?" Bành Tử Bình nhìn Trần Lợi hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!