Chương 22: Video kinh hoàng (3)

Khương Chi một tay cầm điện thoại, một tay cầm đèn pin, im lặng đi theo sau họ.

Lúc này, họ đang ở trong một hành lang ánh sáng mờ ảo, hai bên tường treo những bức tranh sơn dầu kỳ quái.

Khi có người đến gần, một cái đầu người đột ngột bật ra từ sau bức tranh, dọa Đào Oánh Oánh và Tào Lâm giật mình. Hai cô gái bịt tai, hét lên, trốn sau lưng các bạn nam.

"Ha ha ha, nếu sợ thì cứ trốn sau lưng anh đây." Bành Tử Bình cười nói.

Đào Oánh Oánh lườm Bành Tử Bình một cái, bực bội nhéo một cái vào eo anh ta. Mấy trò vặt vãnh này không đủ để dọa cô, tất cả đều là cô cố tình diễn để câu tương tác cho livestream mà thôi.

Khương Chi liếc nhìn số người xem trực tiếp - 98 người.

Thật thảm hại.

Rời khỏi hành lang, họ đến một căn phòng giống như quán trọ. Bên trong có mấy cái bàn gỗ cũ nát, một nhóm người cổ đại trông rất quái dị, quần áo rách rưới đang vây quanh bàn.

"Họ đang ăn gì thế?" Tào Lâm tò mò ghé đầu vào nhìn: "Kinh quá, họ đang ăn người!"

Trần Lợi và Bành Tử Bình cười gian, cầm một cái chân người giả trên bàn lên, đặt trước mặt hai cô gái khiến họ hét lên không ngừng.

Thật nhàm chán.

Khương Chi thầm lắc đầu. Cứ tưởng nơi này đáng sợ lắm, hóa ra cũng chỉ có vậy.

Bình luận cũng có cùng suy nghĩ với cô.

[Đây có thật là nhà ma không vậy? Tôi sắp ngủ gật rồi.]

[Buồn chán quá.]

[Đây không phải là nhà ma tôi chơi hồi tiểu học sao? Mấy người cũng sợ đến mức này à?]

[Tôi đi đây, tạm biệt.]

[Đi thì đi, lải nhải làm gì, thật hết nói nổi. Bé Oánh Oánh đáng yêu cố lên nhé!]

"Này, mọi người nhìn phía trước kìa!" Trần Lợi đột nhiên hét lên.

Khương Chi đang mải xem bình luận trên điện thoại. Dù sao xung quanh chẳng có gì đáng chú ý nên cô cứ cúi đầu đi theo. Mãi đến khi nghe thấy tiếng hét, cô mới ngẩng đầu lên.

Trên bức tường ở góc hành lang có bốn chữ lớn được viết bằng sơn đỏ.

"Đi đường bình an."

Phía dưới mỗi chữ, có vệt sơn đỏ chảy dài xuống như máu. Dưới ánh đèn pin, trông vô cùng âm u.

"Ôi trời, không may mắn chút nào, nhưng mà... tôi thích!" Bành Tử Bình đi lên trước.

Một lúc sau, giọng anh ta vang lên từ bên trong: "Mọi người mau vào xem, căn phòng này thú vị lắm!"

Phía trước là một khoảng sân hoang tàn. Nguồn sáng duy nhất trong phòng đến từ hai chiếc đèn lồng giấy trắng trên trần, phát ra ánh sáng mờ ảo. Bốn phía tường đặt đầy vòng hoa, dưới đất chất đầy vàng mã. Đáng sợ nhất là ở giữa phòng có một chiếc quan tài gỗ, bên trên có một người đàn ông mặc đồ tang, đội mũ trắng chóp nhọn đang ngồi vắt chân.

Đào Oánh Oánh lần này thật sự có hơi sợ. Cô kéo vạt áo Trần Lợi, yếu ớt nói: "Ở đây đáng sợ quá, chúng ta đi nhanh đi."

Không chỉ cô, những người khác cũng rùng mình, đứng cách xa chiếc quan tài, không dám đến gần.

"Mọi người nói xem, người đàn ông trên quan tài là người thật hay ma

-nơ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!