Chương 20: Video kinh hoàng (1)

Đái Lam 7.1

"Bây giờ là 11 giờ 05 phút tối. Tôi đang trốn dưới gầm bàn và không dám ra ngoài. Tôi và bạn bè đến chơi trong nhà ma này. Sau khi vào, tôi cứ có cảm giác ngôi nhà ma này có gì đó không ổn. Tôi đã thấy con rối hề... cười với tôi. Nhưng bạn bè không tin, còn cười chê tôi nhát gan. Nó lại đến rồi! Cái thứ đó đang đến gần chúng tôi hơn!"

Chỉ thế thôi sao? Câu chuyện này quá ngắn.

Câu chuyện là của một người tên Đái Lam viết, rất ngắn, chỉ vài câu, không có thông tin hữu ích nào, chỉ biết nơi xảy ra sự việc là một ngôi nhà ma.

Vì không có gì để suy ngẫm trong câu chuyện, Khương Chi nhấn "Trang kế tiếp" trên máy tính.

Trong nhà vệ sinh.

Khương Chi cầm hai chiếc túi xách nữ, đứng chờ bên ngoài một buồng vệ sinh. Cô đang chờ người bên trong, mà túi xách cô cầm là giữ hộ giúp họ.

Nhìn quanh, người đứng chật cả. Mỗi buồng có ba bốn người đang xếp hàng, vô cùng náo nhiệt.

Qua cách trang trí của nhà vệ sinh, đây có lẽ là một trung tâm thương mại. Khương Chi liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, trên tay cô ta cũng đang xách túi mua sắm.

Khương Chi lấy điện thoại ra, quả nhiên, hôm nay là ngày 26 tháng 6, là cuối tuần. Chả trách lại đông người như vậy.

Sự cố của Đái Lam sẽ xảy ra vào ngày 1 tháng 7, còn 5 ngày nữa.

Cảm giác gấp gáp dâng lên.

"Ha ha ha."

Từ trong buồng vang ra một tràng cười trong trẻo.

"Cái váy này có ngắn quá không? Hơi cúi xuống một chút là lộ hết."

"Chính là phải có hiệu ứng này. Nếu không thì Trần Lợi bắt chúng ta thay đồ làm gì?"

"Á! Cô sờ ngực tôi làm gì? Cái con nhỏ mê gái này!"

"Hì hì hì, cảm giác tốt phết."

"Đáng ghét, cho tôi sờ của cô nữa!"

"Ha ha ha, không... tránh ra..."

Bên trong không ngừng vang lên tiếng đùa giỡn của các cô gái.

Lúc này, một người phụ nữ đang xếp hàng ở một buồng khác không thể chịu nổi nữa, nhíu mày, mặt lạnh tanh đi đến trước cửa, "cộc cộc cộc" gõ mấy cái.

Cô ta khó chịu nói: "Làm ơn chú ý một chút được không? Đừng nói những lời thiếu văn minh như vậy, ở đây còn có trẻ con đấy!"

Khương Chi thấy người phụ nữ đang dắt một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi.

Tiếng gõ cửa làm gián đoạn cuộc trò chuyện bên trong, hai cô gái mặc đồng phục bước ra. Họ mặc áo sơ mi trắng bó sát, mở ba cúc, vạt áo buộc thắt nút để lộ vòng eo thon gọn, kết hợp với cà vạt màu xanh đậm che đi một phần vòng một quyến rũ. Bên dưới là chiếc váy ca rô siêu ngắn. Đúng như họ nói, với độ dài này, chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể lộ "cảnh xuân".

Một cô gái tóc đen dài, đội chiếc tai thỏ bằng bông liếc nhìn người phụ nữ vừa nói, ánh mắt dừng lại ở cậu bé rồi cười khẩy. Cô ta liếc xéo người phụ nữ: "Rốt cuộc ai mới là người thiếu văn minh? Đây là nhà vệ sinh nữ, cô dắt con trai vào đây là ý gì?"

"Đầu óc cô sao mà th* t*c vậy. Con tôi còn nhỏ đã biết gì đâu, tôi lười nói chuyện với cô!" Người phụ nữ đẩy họ ra, dắt cậu bé đi vào buồng phía sau rồi khóa cửa lại.

"Ơ, sao lại chen hàng!" Người phụ nữ xếp sau Khương Chi sực tỉnh, nhận ra mình đã bị hai mẹ con kia chen hàng.

"Hứ, đúng là loại người gì đâu." Đào Oánh Oánh lấy lại túi từ tay Khương Chi, đeo lên vai.

"Oánh Oánh, thôi đi, đừng chấp nhặt với loại người đó, vô vị lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!