Chương 2: Làng Mộc Sa (1)

Sau khi Phan Hồng Phương và Chu Kiến Cường đi ra, Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra sau, nằm ngửa trên giường nhìn chằm chằm vào màn, chìm vào suy nghĩ.

Theo lời bà lão, Tiểu Mai sẽ sớm qua đời. Vậy... ai muốn giết cô ấy?

Dựa trên câu chuyện của Tiểu Mai, người có động cơ lớn nhất chính là thím hai của cô ấy. Vì chỉ một ngày sau khi Tiểu Mai nói nhầm, anh họ thứ hai đã chết, chắc chắn thím ấy sẽ hận cô đến tận xương tủy.

Mặc dù Khương Chi không nghĩ hai chuyện này có liên quan trực tiếp với nhau, nhưng sự trùng hợp này quá lớn. Một người mẹ vừa mất con chắc chắn không thể giữ được lý trí, vì vậy thím hai là người đáng nghi nhất.

Tuy nhiên, khi nghĩ lại, trực giác của cô mách bảo chuyện này không hề đơn giản như vẻ ngoài.

Giữa lúc giằng xé suy nghĩ, Khương Chi nghe thấy Phan Hồng Phương gọi từ ngoài sân: "Tiểu Mai, mau ra ăn mì đi."

"Con ra ngay đây!"

Trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ là một bát mì nóng hổi rắc thêm chút hành lá, trông rất hấp dẫn.

"Mùi thơm quá," Khương Chi hít hà.

"Không thơm sao được?" Phan Hồng Phương cười, "Nước dùng là canh gà con thích nhất. Biết hôm nay con về, mẹ đã hầm cả buổi sáng."

Đứng bên cạnh, Hiếu Dũng thấy thế mà thèm nhỏ dãi.

"Con cũng muốn ăn," Hiếu Dũng nói, "Mẹ, mẹ làm cho con một bát với."

"Ăn gì mà ăn, không phải mới ăn trưa rồi à?" Phan Hồng Phương trừng mắt nhìn cậu.

Hiếu Dũng bĩu môi, nghe tiếng chị ăn mì xì xụp trên bàn, cậu không khỏi nhìn sang.

Khương Chi đang ăn ngon lành bất chợt bắt gặp ánh mắt của Hiếu Dũng. Ánh mắt đó có chút tủi thân, giống hệt chú cún con bị uất ức.

Khương Chi phì cười, cô đẩy bát ra phía trước: "Hay là chị chia cho em một nửa nhé?"

Nghe vậy, Hiếu Dũng đỏ mặt, vội vàng xua tay: "Chị ăn đi, lúc trưa em vừa ăn xong, em... em chỉ đùa với mẹ thôi."

Nói xong, cậu quay lưng đi ra ngoài sân.

"Em đi đâu đấy?" Khương Chi hỏi. Cô thấy em trai của Tiểu Mai khá ngoan và đơn thuần.

"Đi bắt lươn." Hiếu Dũng cười toe toét, "Cũng là món chị thích nhất."

"Cái gì?" Khương Chi giật mình hét lên, "Chị không ăn đâu!"

Đùa gì chứ, cô sợ nhất là mấy thứ đó.

Hiếu Dũng ngẩn người, "Chị không phải thích ăn lươn nhất sao? Lần nào về chị cũng bảo em đi bắt mà."

Vì chị không phải là chị gái ruột của em. Khương Chi thầm nghĩ.

Để Hiếu Dũng không nghi ngờ, cô cố ý lớn tiếng, tỏ vẻ rất dứt khoát: "Khẩu vị của mỗi người chẳng lẽ không thể thay đổi sao? Bây giờ chị không thích ăn nữa!"

Hiếu Dũng gãi đầu, không hiểu tại sao khẩu vị của chị gái lại thay đổi nhanh như vậy. Thôi thì chị không ăn, cậu bắt về tự ăn vậy.

Khương Chi thích ăn cay, cô vào bếp tìm một ít ớt băm cho vào bát mì. Vừa ăn được một miếng, cô nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, sau đó thấy bốn bà cụ cùng Phan Hồng Phương vừa cười vừa nói bước vào.

Khương Chi giật mình. Cô không quen biết những người này, lát nữa phải chào hỏi thế nào để không bị nghi ngờ đây?

Cô cầu cứu nhìn về phía Phan Hồng Phương.

Phan Hồng Phương biết con gái không nhận ra ai, bà mời các cụ ngồi xuống trước rồi quay sang nhìn Khương Chi, giả vờ giận dỗi: "Tiểu Mai, càng lớn càng mất lịch sự. Khách đến nhà mà không biết chào hỏi à? Mau chào bà Lưu, bà Trần, bà Chu, bà Hoàng đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!