Trưởng làng thô bạo lôi Chu Xuân Chi vào phòng, vung tay tát một cái, đánh bà ta ngã xuống sàn.
"Cái mụ điên này, hại tôi chết thì có lợi gì cho bà?"
Chu Xuân Chi ngả nghiêng trên sàn, ôm mặt, lúc cười lúc khóc, không hề phản ứng với lời nói của trưởng làng.
Thằng ngốc không phải sinh ra đã ngốc. Lúc nhỏ, cậu ta cũng bình thường như bao đứa trẻ khác, cho đến năm tám tuổi thì mắc một trận bạo bệnh, sau đó đầu óc mới trở nên lú lẫn.
Khám ở mấy bệnh viện trong thành phố, các bác sĩ đều nói không chữa được. Chu Xuân Chi suốt ngày đứng ngồi không yên, xin trưởng làng đưa con trai đến bệnh viện lớn ở thành phố khác xem thử. Nhưng trưởng làng không đồng ý, nói đã khám nhiều lần rồi, bác sĩ đều nói không chữa được, vừa mất mặt lại vừa tốn tiền vô ích.
Đáng hận nhất là Lý Diễm Hương, được lợi lại còn khoe khoang. Bà ta suốt ngày quanh quẩn trước mặt Chu Xuân Chi, khoe khoang việc trưởng làng cho tiền tiêu vặt, còn trả tiền thuốc men cho Chu Vĩnh Khang. Đúng là không biết xấu hổ.
Chu Xuân Chi hận đến nỗi ruột gan như bị xé nát. Người đàn ông đó thà chi tiền thuốc thang cho thằng con bệnh tật kia, chứ không chịu đưa con trai bà đi bệnh viện lớn khám. Dù rất căm ghét mẹ con Lý Diễm Hương, nhưng bà chưa bao giờ có ý định giết người, cho đến tháng trước—
Chu Xuân Chi đi thăm họ hàng ở làng bên. Trên đường, bà ta gặp một thầy bói mù, tiện miệng hỏi về chuyện của Ngũ Bác Văn.
Không ngờ thầy bói lại hỏi: "Bà thật sự muốn biết sao?"
Câu nói này khiến Chu Xuân Chi giật mình. Bà ta chỉ hỏi vu vơ, nhưng nghe giọng thầy bói có vẻ như biết thật. Bà gật đầu: "Đương nhiên muốn biết."
Thầy bói bóp ngón tay vài cái, rồi nhíu mày: "Con trai bà sở dĩ trở nên như vậy là vì đã gánh họa cho người khác."
"Gánh họa?" Chu Xuân Chi thất kinh, vội vàng hỏi: "Nó gánh họa cho ai?"
Thầy bói vuốt râu cằm, nhìn bà đầy ẩn ý: "Ai trong nhà bà làm chuyện thất đức, thì chính là nó đã gánh họa cho người đó."
Chu Xuân Chi sững sờ, nghĩ đến chồng mình, cơn giận bốc lên khiến lục phủ ngũ tạng đau nhói. Đều là do tên khốn đó làm chuyện thất đức hại con trai bà!
Bà ta vội vàng túm lấy tay áo thầy bói, khẩn thiết hỏi: "Thưa thầy, con trai tôi còn cứu được không?"
"Đây là nghiệt duyên." Thầy bói lắc đầu: "Ý trời khó mà trái được."
Chu Xuân Chi như bị sét đánh, bỗng chốc ngã khuỵu xuống đất.
Về đến nhà, Chu Xuân Chi tình cờ bắt gặp Lý Diễm Hương đến lấy tiền. Bà ta tươi cười rạng rỡ đi ngang qua, khiến Chu Xuân Chi căm hận đến nỗi móng tay găm sâu vào da thịt.
Nhìn bóng lưng Lý Diễm Hương khuất dần, một ý nghĩ điên rồ nảy ra trong lòng Chu Xuân Chi.
"Ha ha ha."
Chu Xuân Chi đột nhiên ôm miệng cười khúc khích trên sàn.
"Bà cười một mình cái gì vậy?" Trưởng làng bị tiếng cười của Chu Xuân Chi làm cho nổi da gà.
Chu Xuân Chi từ từ ngẩng đầu lên, nhìn trưởng làng, khóe miệng nở một nụ cười quái dị: "Họ nói bọn họ trở về rồi, về tìm ông trả thù, ha ha...."
Không biết có phải do tâm lý không, trưởng làng cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống. Cơn hoảng sợ dâng lên trong lòng, ông ta lùi lại mấy bước: "Câm mồm! Bà mà còn nói linh tinh tôi sẽ cắt lưỡi bà!"
"Á, họ đến rồi, họ đến rồi!" Chu Xuân Chi hét lên một tiếng rồi bỏ chạy, như thể thấy thứ gì đó kinh khủng lắm.
Trưởng làng đứng bên cạnh bị những hành động của bà ta dọa cho dựng tóc gáy. Ông ta sợ hãi liếc nhìn ra sau lưng, không dám ở lại đó nữa, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Tất cả cảnh tượng này đều được Khương Chi nấp ngoài cửa sổ nhìn thấy.
Hóa ra trưởng làng sợ ma.
Khương Chi đảo mắt, quay sang thì thầm với ba người phía sau. Cả ba gật đầu.
Đêm xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!