Sáng hôm sau, khi Khương Chi và mọi người còn chưa ra khỏi nhà, họ đã nghe một tin tức kinh hoàng.
Thằng ngốc đã chết.
Mọi người phát hiện cậu ta chết đuối trong ao nước.
"Ôi, sợ chết khiếp. Hai người không thấy đâu. Lúc vớt thằng ngốc lên, toàn thân cậu ta trắng bệch, da nhăn nheo hết cả..."
"Với cả, mắt nó còn lồi ra ngoài."
"Thôi đừng nói nữa, tôi sợ tối nay gặp ác mộng."
"Haizz, cậu ta cũng thật đáng thương..."
Mấy người phụ nữ xôn xao chạy vào, túm lấy Phan Hồng Phương, bắt đầu huyên thuyên kể lại cảnh tượng kinh hoàng họ thấy lúc đó.
Khương Chi và Hiếu Dũng nhìn nhau, trong lòng cùng một câu hỏi.
Hôm qua họ vừa đi tìm thằng ngốc, hôm nay cậu ta đã chết?
Chuyện này quá trùng hợp rồi.
Khương Chi nghĩ thầm, nếu trưởng làng không xuất hiện lúc đó, có lẽ cô sẽ tin đây là trùng hợp, nhưng...
"Sao lại có người chết nữa vậy?" Trình Tình Lan kinh ngạc.
Lý Tân Cương buột miệng: "Phong thủy không tốt."
Trình Tình Lan rùng mình gật đầu, xoa xoa cánh tay: "Tôi cũng thấy vậy, nơi này đúng là có gì đó rất kỳ quái." Từ ngày đầu đến đây, đã có bao nhiêu người chết rồi chứ.
Khương Chi đầy cảm khái liếc nhìn hai người. Chắc họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, từ những người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, giờ lại trở thành người có thể thốt ra câu phong thủy không tốt một cách tự nhiên như vậy.
Nhưng thay vì nói làng Mộc Sa phong thủy không tốt, thì đúng hơn là có trưởng làng độc ác, đã khiến nơi đây trở nên u ám.
Cô không tin cái chết của thằng ngốc là một tai nạn.
Khương Chi thầm nghĩ: Hôm qua họ chỉ hỏi thằng ngốc tại sao sợ máu, thậm chí còn chưa moi được thông tin gì mà trưởng làng đã căng thẳng đến vậy. Rất có thể ông ta đã ra tay với chính con ruột của mình để che giấu bí mật.
Rốt cuộc trưởng làng có bí mật gì không thể nói ra?
Sáu giờ tối, gia đình Khương Chi cùng với Trình Tình Lan và Lý Tân Cương, đến nhà trưởng làng dự đám tang.
Đây là ngày thứ tám Khương Chi đến làng Mộc Sa, nhưng trong vài ngày ngắn ngủi cô đã tham dự tới ba đám tang. Cuộc sống ở đây thậm chí còn k*ch th*ch hơn cả phim ảnh.
Trong phòng khách, nhìn di ảnh của thằng ngốc, Khương Chi không khỏi cảm thấy tội lỗi. Nếu cô không tìm cậu ta, có lẽ cậu ta đã không chết?
Họ ngồi gần nửa tiếng mới bắt đầu lên món.
Có một điều kỳ lạ là từ lúc bước vào thắp hương cho thằng ngốc đến giờ, Khương Chi vẫn chưa thấy vợ trưởng làng, Chu Xuân Chi. Chỉ có trưởng làng và con trai kế toán của ông ta đang tiếp đãi dân làng.
Khương Chi không có cảm giác thèm ăn, sự chú ý của cô hoàn toàn bị mấy con muỗi dưới bàn làm phiền. "Bốp" một tiếng, cô lại đập chết thêm hai con muỗi, con nào cũng dính máu.
Khương Chi hỏi: "Bố có mang bật lửa không?"
Chu Kiến Cường: "Có, con làm gì?"
"Đốt nhang muỗi." Khương Chi giơ thứ trong tay lên. Cô đã đoán trước được tình huống này nên cũng có sự chuẩn bị, mang theo nửa cuộn nhang muỗi từ nhà đi.
Sau khi đốt nhang muỗi xong, Khương Chi khom người chui ra khỏi gầm bàn. Vừa ngẩng đầu lên, cô thấy một bóng lưng màu đen quen thuộc, nhanh chóng lướt qua một góc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!