Sau đó, hai chị em lại đi hỏi thêm vài nhà khác và phát hiện có hai gia đình cũng gặp tình cảnh tương tự nhà dì Tưởng. Con trai họ đều được trưởng làng giới thiệu việc làm. Ban đầu, những người này vẫn gọi điện cho trưởng làng, rồi nhờ ông chuyển tiền lương hàng tháng, khoảng vài chục đến trăm tệ về cho gia đình.
Trưởng làng nói với người nhà rằng con cái họ ở ngoài sống rất tốt, cả nhà ai cũng vui mừng khôn xiết. Nào ngờ sau đó thì bặt vô âm tín.
Số còn lại thì giống tình trạng của A Cường, đều là những thiếu niên hư hỏng, gia đình không quản nổi. Theo lời khuyên của trưởng làng, họ ra ngoài làm việc rồi cũng mất tích.
Khương Chi nghe mà càng thêm kinh hãi. Hỏi một mạch, gần như tất cả những thanh niên được trưởng làng giới thiệu đi làm đều mất tích.
Hiếu Dũng trong lòng mâu thuẫn, không hiểu nổi: "Em thấy trưởng làng giới thiệu việc làm cho thanh niên là chuyện bình thường. Nhưng những người được ông ấy giới thiệu lại như đã hẹn trước, không một ai quay về. Chuyện này quá trùng hợp rồi."
Khương Chi cúi đầu suy nghĩ một lúc, nói: "Chúng ta đi đến nhà thằng Cường một chuyến nữa."
"Tại sao?"
"Chị cảm thấy việc Phương Thành và thằng Cường xuất hiện cùng lúc hôm qua không phải là ngẫu nhiên. Họ đang muốn ám chỉ điều gì đó với chúng ta."
Sự thật ngày càng đến gần hơn.
Trên đường đi, hai chị em tình cờ gặp ông nội thằng Cường. Ông đang cầm chiếc quạt mo lớn, định đến chỗ mọi người chơi cờ tướng.
Khương Chi vội vàng tiến tới chào hỏi, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Ông Trương, hôm nọ ông có nói thằng Cường để lại một mảnh giấy trước khi đi. Mảnh giấy đó hai ông bà phát hiện ở trong nhà à?"
Hiếu Dũng khó hiểu nhìn chị, không tìm thấy trong nhà thì còn có thể tìm thấy ở đâu chứ?
Nhưng câu trả lời của ông Trương ngay sau đó khiến cậu ngạc nhiên: "À, cái đó à, không phải ở trong nhà. Là trưởng làng chuyển cho chúng tôi đấy."
Đợi ông Trương đi xa, Hiếu Dũng mới kéo tay Khương Chi, tò mò hỏi: "Chị, sao chị lại hỏi chuyện mảnh giấy đó? Chị biết gì rồi à?"
"Chị chỉ muốn xác nhận một chuyện thôi." Khương Chi sắp xếp lại suy nghĩ của mình: "Em thấy không, những người được trưởng làng giới thiệu đi làm, sau khi rời nhà, họ chưa bao giờ liên lạc trực tiếp với gia đình. Sau này, dù là gửi tiền hay gọi điện về, tất cả đều thông qua trưởng làng."
"Chị nghi ngờ..." Cô dừng lại một chút: "Thật ra những người đó chưa bao giờ gửi tiền về nhà, cũng không gọi điện cho trưởng làng. Tất cả chỉ là lời nói dối của ông ta."
"Thật hay giả vậy chị?" Hiếu Dũng thấy lời chị mình nói có vẻ hơi phi lý.
"Ví dụ như thằng Cường, ngay cả mảnh giấy cũng là trưởng làng chuyển cho gia đình, không có cách nào xác nhận đó có phải chữ của nó hay không. Cho nên không thể chứng minh nó có thật sự đi làm hay không." Khương Chi nói tiếp: "Còn con trai dì Tưởng, dì ấy theo lời trưởng làng đến chỗ anh ta làm, nhưng anh Dũng lại chưa bao giờ làm việc ở đó. Rõ ràng là trưởng làng đang nói dối."
Hiếu Dũng càng nghe càng rối, mịt mờ: "Nhưng tại sao trưởng làng lại phải nói dối? Hơn nữa, nếu họ không gửi tiền về, vậy số tiền đó từ đâu ra? Chẳng lẽ trưởng làng tự bỏ tiền túi ra à? Ông ấy làm vậy để làm gì chứ, ông ấy là tiên đồng rắc tiền sao?"
"Tạm thời chị chỉ có một suy đoán. Trưởng làng là kẻ buôn người. Ông ta bán những người trong làng cho các nhà máy đen hoặc những kẻ xấu khác để kiếm lời." Khương Chi nói: "Sau đó, ông ta trích chút tiền bẩn từ số tiền kiếm được, giả vờ là tiền gửi về của những người đi làm để đánh lừa gia đình họ, tạo ra ảo giác, khiến mọi người không nghi ngờ gì về ông ta."
Tại sao lại nói là một chút? Vì chỉ có vài người gửi tiền về, những người còn lại đều giống A Cường, vừa đi là mất tích, đỡ tốn cả tiền.
Hiếu Dũng kinh ngạc trợn tròn mắt: "Trưởng làng? Kẻ buôn người?"
Cậu thật sự không thể nào liên kết được khuôn mặt chất phác của trưởng làng với một kẻ buôn người tàn ác.
Khương Chi nói: "Hôm qua Phương Thành và thằng Cường xuất hiện cùng nhau, có thể là muốn nói với chúng ta rằng họ đều bị một người làm hại, đó chính là trưởng làng."
"À, đúng rồi!" Hiếu Dũng chợt nhận ra: "Chính trưởng làng đã nói với chị Trình Tình Lan rằng anh Phương Thành có việc gấp nên đã đi rồi. Nhưng đêm hôm trước, trong cuộc điện thoại ma quái đó, anh Phương Thành lại nói anh ấy chưa đi. Điều đó chứng minh trưởng làng đang nói dối!"
Giờ thì cậu đã tin lời chị mình một chút. Trưởng làng có lẽ đã làm những chuyện khuất tất thật rồi!
Còn về lý do tại sao trước đây không ai nghi ngờ trưởng làng, là vì họ chưa biết bộ mặt thật của ông ta. Họ tin lời ông ta, nghĩ rằng Phương Thành bị hại sau khi rời khỏi nhà trưởng làng.
Hiếu Dũng tức giận đến mức không chịu nổi, phẫn nộ nói: "Không ngờ làng mình lại có một kẻ ác độc như vậy, lại còn là trưởng làng. Chuyên đi hại chính những người trong làng mình, đúng là mặt người dạ thú! Chị, giờ chúng ta phải làm gì đây? Có nên nói với bố mẹ không?"
"Tất cả những chuyện này chỉ là suy đoán của chúng ta, không có bằng chứng cụ thể, người khác sẽ không tin. Chúng ta cũng không thể làm gì được trưởng làng." Khương Chi nói: "Hơn nữa, nếu làm vậy thì sẽ bứt dây động rừng."
"Thế thì chúng ta đi tìm bằng chứng!" Hiếu Dũng nóng lòng muốn xông thẳng đến nhà trưởng làng ngay lập tức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!