Chương 14: Làng Mộc Sa (13)

Chu Kiến Phúc mặt mày căng thẳng, giọng nói cao vút: "Nó chết rồi! Bà muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa hả? Vĩnh Khang chết rồi!"

Cơn giận đã khiến Chu Kiến Phúc quên rằng Lý Diễm Hương lúc này đã điên. Việc kích động bà ta là một hành động dại dột, chỉ càng khiến bà ta trở nên điên loạn hơn.

"Á á á!"

Quả nhiên, nghe xong, Lý Diễm Hương gầm lên một tiếng, con dao trong tay không chút do dự chém thẳng vào Chu Kiến Phúc.

Chu Kiến Phúc né không kịp, ngực trúng một nhát dao. Ông đau đớn kêu lên, máu đỏ tươi lập tức thấm ướt quần áo.

Mọi người kinh hãi, đang định xông lên ngăn Lý Diễm Hương thì bất ngờ, bà ta tự dừng lại.

Bà ta lạnh lùng nhìn Chu Kiến Phúc, khóe môi bỗng nhếch lên một nụ cười mỉa, nhẹ nhàng thốt ra một câu.

"Vĩnh Khang không phải con của ông."

Một câu nói khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, cả nhà họ Chu lập tức loạn lên.

"Cái gì?!"

"Diễm Hương, cô nói gì vậy?"

"Cô không đùa đấy chứ?"

Bước ngoặt đến quá bất ngờ, Khương Chi cũng ngây người. Nếu Chu Vĩnh Khang không phải con ruột của bác hai, vậy bố ruột cậu ta là ai?

Một suy nghĩ nhanh chóng vụt qua đầu Khương Chi.

Trưởng làng!

Trưởng làng chính là bố ruột của Chu Vĩnh Khang!

Thì ra là vậy, Khương Chi đã hiểu ra. Bảo sao trưởng làng mười năm như một lại giúp đỡ Lý Diễm Hương, hóa ra còn có mối quan hệ này.

Khương Chi thương cảm nhìn Chu Kiến Phúc, ông đã bị cắm một chiếc sừng to tướng.

Cô lướt qua biểu cảm của Chu Kiến Phúc, định quay đi, nhưng bỗng nhận ra có điều không đúng—

Trên mặt Chu Kiến Phúc chỉ có sự tức giận, không hề có chút ngạc nhiên nào.

Ông chỉ ôm vết thương đứng đó, không có bất cứ phản ứng nào mà một người đàn ông bị vợ cắm sừng nên có. Không hề có chất vấn, không hề nổi điên, không hề kinh ngạc, cũng không chửi bới.

Thật bất thường.

Khương Chi chỉ có thể nghĩ đến một lời giải thích duy nhất: Chu Kiến Phúc đã biết bí mật này từ lâu.

Những người khác vẫn không ngừng hỏi Lý Diễm Hương bố ruột của Chu Vĩnh Khang là ai, nhưng bà ta lại im bặt, khiến mọi người sốt ruột đến giậm chân.

Dĩ nhiên, trong lòng họ cũng tò mò như mèo cào.

Bất kể họ hỏi thế nào, Lý Diễm Hương vẫn như hũ nút, nhất quyết không hé răng nửa lời.

Sau một hồi hỗn loạn, Chu Kiến Phúc được đưa đi bệnh viện.

"Tiểu Mai, ở đây không có việc của con nữa, con về trước đi." Phan Hồng Phương cầm cây chổi, đứng ở chỗ Chu Kiến Phúc bị thương. Vết máu loang lổ trên sàn nhà do cây chổi quét qua, nhìn mà rợn người.

Khương Chi hỏi: "Có cần con ở lại đốt vàng mã không?"

Phan Hồng Phương xua tay: "Không cần đâu, để người lớn làm là được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!