Khương Chi tìm thấy một cái bình tráng men có vòi nước trên bàn, loại mà cô đã dùng hồi còn đi học. Ký ức ùa về, cô không kìm được đưa tay chạm vào.
Cô cầm lấy chiếc cốc bên cạnh, vặn vòi nước.
Không hiểu sao, cô luôn cảm thấy có người đang nhìn mình từ phía sau nhưng khi quay lại thì chẳng có ai.
"Kỳ lạ thật."
Khương Chi quay đầu lại, chuẩn bị tắt vòi nước. Vừa cúi xuống...
"Á!"
Nước trong cốc đã chuyển sang màu đỏ tươi, rõ ràng là máu!
Khương Chi giật mình, hoảng sợ ném chiếc cốc đi.
"Keng" một tiếng, chiếc cốc vỡ tan thành nhiều mảnh, chất lỏng màu đỏ tươi vương vãi trên sàn.
Khương Chi ngơ ngác nhìn vũng máu chói mắt trên đất, cảm thấy thật khó tin cùng bối rối.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, vũng máu trên sàn lại biến mất một cách kỳ lạ, trở lại thành nước trắng trong suốt.
Dường như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác của cô.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Khương Chi nghi hoặc nhìn cái bình tráng men. Lẽ nào trong đó có điều gì bất thường?
Cô mở nắp, cúi đầu nhìn vào trong, nhưng ngoài nước lạnh ra thì không có gì cả.
"Sao vậy?"
Đột nhiên, một giọng phụ nữ âm u vang lên từ phía sau.
Khương Chi giật mình, tay vô thức buông lỏng, cái nắp "bốp" một tiếng rơi mạnh xuống. Cô cuống quýt quay đầu lại nhìn.
Vợ trưởng làng, Chu Xuân Chi, đang đứng lặng lẽ ở cửa, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt.
Không hiểu sao, Khương Chi cảm thấy nụ cười của bà ta thật giả tạo. Khuôn mặt đang cười, nhưng đôi mắt thì lạnh băng.
Đúng như lời Trình Tình Lan nói, bà ấy cười mà chỉ có khóe miệng cong lên, còn đôi mắt thì vẫn lạnh tanh.
Khương Chi tỏ vẻ ái ngại, nói dối: "Cháu xin lỗi, lúc nãy cháu cứ nghĩ trong cốc có con sâu nên giật mình, làm rơi vỡ mất ..."
Nói xong, cô vội vàng cúi xuống nhặt những mảnh vỡ.
"Để tôi." Chu Xuân Chi nhẹ nhàng bước tới, tay cầm cây chổi, bảo Khương Chi đừng nhặt nữa.
Nếu là bình thường, vì phép lịch sự, Khương Chi chắc chắn sẽ cố nài nỉ tự mình dọn dẹp. Nhưng căn nhà này quá đỗi kỳ quái khiến cô không dám ở lại lâu. Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây nên đành nghe theo lời Chu Xuân Chi, rời khỏi bếp.
Căn bếp có hai cánh cửa. Trong lúc vội vã, Khương Chi quên mất đường cũ, đi ra bằng cánh cửa còn lại và phát hiện mình đang ở sân sau.
Khương Chi nhìn quanh, chợt thấy một căn nhà xây bằng gạch đứng tách biệt ở góc sân. Có lẽ nó được xây sau, vì màu gạch còn khá mới.
Đang lúc quan sát, cô thấy một bóng người lướt qua cửa sổ đen ngòm của căn nhà.
Có người bên trong sao?
Vì tò mò, Khương Chi nhanh chóng đi tới. Bên trong nhà quá tối, cô chỉ có thể lấy tay che ánh sáng, áp mặt vào cửa sổ để nhìn vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!