Tối đó, khi phải tăng ca đến khuya, Khương Chi không thể ngờ rằng một chuyện cực kỳ đáng sợ sắp xảy ra với mình.
Ra khỏi công ty, Khương Chi một mình bước đi trên con đường nhỏ. Trong bóng tối lờ mờ, tiếng mèo hoang gào thét từ đâu đó vang lên, lọt vào tai cô. Tiếng kêu "oa oa" nghe như tiếng trẻ con khóc, sắc lẹm và bi thảm, khiến da đầu cô tê dại, cảm thấy rợn người.
Cô kéo chặt áo khoác nhìn về phía cột đèn đường vẫn còn chìm trong bóng tối.
Cột đèn ở khu này đã hỏng mấy ngày rồi mà vẫn chưa được sửa.
"Sột soạt..."
Đột nhiên, bụi cây bên tay phải xào xạc rung mạnh, như thể có thứ gì đó đang ẩn mình bên trong, sắp lao ra ngoài.
Khương Chi giật mình, những tin tức về phụ nữ độc thân bị hại vào đêm khuya nhanh chóng hiện lên trong đầu.
"Không thể nào..."
Công ty của cô ở vùng ngoại ô hẻo lánh, bây giờ lại là giữa đêm, khiến cô không thể không nghĩ đến những chuyện xấu có thể xảy ra.
Càng nghĩ càng hoảng sợ, Khương Chi siết chặt cái túi trong tay, không dám nán lại, ba chân bốn cẳng bỏ chạy khỏi nơi đó.
Một lát sau, hai con mèo mướp lông xù đánh nhau lăn lộn từ trong bụi cây bước ra...
Chạy một mạch ra đến đường lớn, Khương Chi không còn sức lực, cô vịn vào tường th* d*c vài hơi. Ngước mắt lên, cô thấy dưới cột đèn phía trước, một bà lão và một người đàn ông trẻ tuổi đang giằng co, dường như đang tranh giành thứ gì đó.
Khương Chi thầm nghĩ, đã muộn thế này rồi mà còn có người già đi lại ngoài đường sao?
Sau đó, cô thấy người đàn ông rút từ trong ngực ra một con dao.
Khương Chi giật mình, cướp!
Có lẽ vì chạy quá nhanh mà đầu óc choáng váng, cũng có lẽ vì lòng hiệp nghĩa trỗi dậy, cô không kịp suy nghĩ, cứ thế lao thẳng tới.
Khi ngã xuống, Khương Chi thấy một con dao c*m v** ngực mình, chất lỏng màu đỏ không ngừng tuôn trào ra...
Trong phòng bệnh, Khương Chi tỉnh lại. Cô dụi mắt nhìn những chiếc giường trống xung quanh.
"Sao mình lại ngủ ở đây?"
Mơ màng đi dép lê xuống giường, cô đẩy cửa phòng bệnh bước ra.
"Lạ thật, mọi người đi đâu hết rồi?"
Hành lang trống không, không một bóng người, như thể tất cả đều bốc hơi khỏi thế gian.
Cả bệnh viện chìm trong sự tĩnh lặng chết chóc.
Đầu óc Khương Chi trống rỗng, mơ mơ màng màng, không nhớ nổi vì sao mình lại ở đây. Cô cứ thế đi lang thang trong bệnh viện một lúc lâu.
"Này, có ai không?"
Đáp lại cô chỉ là tiếng vọng của chính mình.
Không biết đã qua bao lâu.
"Aiz..."
Cô nghe thấy một tiếng thở dài.
Khương Chi dừng bước, nhìn xung quanh, rõ ràng chẳng có ai cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!