Thật ra, dù Mộc Trọng Hi và Diệp Kiều không ra tay thì hắn ta cũng có thể chạy thoát, chỉ là sẽ tốn chút linh khí mà thôi. Dù sao thì thiếu niên cũng rất cảm kích hai người này: "Các ngươi cũng nghe nói yêu thú rừng có vẻ như có bí bảo giáng thế, định vào tra xét sao?"
Diệp Kiều gật đầu.
Hắn ta thấy thế thì hỏi: "Đi cùng không? Ta tên Đoạn Hoành Đao."
"Được thôi." Diệp Kiều lập tức thân thiện cười tươi với hắn ta: "Ta tên Diệp Kiều."
"Mộc Trọng Hi."
Thế là đội lâm thời được thành lập.
"Chúng ta nên đặt một cái tên nhỉ?" Mộc Trọng Hi sờ cằm: "Dù sao cũng là lần đầu tiên lập đội cùng người khác."
"Hay gọi là Tam Kiếm Khách đi?"
Diệp Kiều: "…" Cạn lời.
Đoạn Hoành Đao: "Cái tên này…" Ngay lúc Diệp Kiều tưởng hắn ta muốn nói gì đó, mắt thiếu niên chợt sáng rực lên, kích động nói: "Tên này, hay quá!"
Diệp Kiều: "… Được rồi."
Tam Kiếm Khách thì Tam Kiếm Khách vậy, không có gì bất ngờ thì đội hình plastic này của họ lát nữa sẽ tan rã.....
Yêu thú ở khu vực bên trong có thể thấy rõ ràng đã giảm bớt. Dọc đường đi cũng không gặp nguy hiểm gì. Ước chừng rất nhiều tu sĩ đều đang canh giữ ở khu vực nội môn, muốn xem xem liệu sự dị động của yêu thú rừng lần này có phải do bí bảo nào đó xuất hiện hay không.
Khi ba người họ đi vào, tình hình vẫn còn khá gay gắt. Hiện tại, hiện trường chia thành hai phe người. Một phe là đội ngũ do một Tán tu Kim Đan cầm đầu, phe còn lại thì…
"Tống Hàn Thanh… ?"
Cái tên khốn này không phải là người quen cũ sao?
"Ừm, là đám bò ngựa của Nguyệt Thanh tông đó." Diệp Kiều lười biếng không muốn nghĩ tên đối phương là gì.
Thôi thì tạm gọi họ là đại quân bò ngựa vậy.
Không thể không nói, Diệp Kiều làm người ta tổn thương ghê.
Tống Hàn Thanh vốn dĩ đang sốt ruột giằng co với đám Tán tu bẩn thỉu kia. Lúc này đột nhiên nghe thấy giọng Diệp Kiều, biểu cảm hắn ta trở nên âm trầm hẳn, nhìn về phía Diệp Kiều với vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn ta được sư phụ phái đến để xem xét tình hình. Không có gì bất ngờ, sự dị động của yêu thú rừng lần này là do linh khí xuất hiện.
Nhưng linh khí xuất hiện chắc chắn đi kèm với sự bảo vệ của yêu thú lớn từ Kim Đan kỳ trở lên.
Tống Hàn Thanh lập tức chọn dùng biện pháp hiểm độc, bày trận vây đám Tán tu đó cùng con yêu thú lớn lại, chuẩn bị dùng họ làm mồi, kiềm chế yêu thú, còn hắn ta thì dẫn các sư huynh muội đến lấy linh khí.
Đây vốn là một biện pháp chắc chắn thành công, nào ngờ người của Trường Minh tông lại đến.
"Diệp Kiều." Tống Hàn Thanh híp mắt: "Các ngươi cùng nhau đi tìm c.h.ế. t à?"
"Vừa hay." Hắn ta khẽ mỉm cười nói tiếp: "Ta cần đám phế vật các ngươi đến lót đường."
Thêm mấy người cũng tốt, có thể giúp hắn ta kiềm chế yêu thú thêm một lát. Còn việc họ có c.h.ế. t hay không? Thì liên quan gì đến hắn ta đâu.
Tu Chân giới vốn dĩ là cá lớn nuốt cá bé.
Đoạn Hoành Đao run rẩy, đi đến cạnh Diệp Kiều, nhỏ giọng nói: "Bọn họ là đệ tử thân truyền của Nguyệt Thanh tông."
"Sao ngươi lại quen hắn ta?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!