Chương 43: Có phải bị tiểu sư muội "lây nhiễm" rồi không

Cứ cười mãi thế thì nàng suýt nữa cho rằng thần hắc ám đã tái thế. Diệp Kiều vội vàng xé lá bùa dính trên người Mộc Trọng Hi xuống: "Trông có vẻ hiệu quả không tồi nhỉ.

"Mộc Trọng Hi cười nửa ngày đến cứng cả mặt. Khi dừng lại, hắn lắc lắc đầu rồi nằm vật ra đất, khẽ nói:"Đâu chỉ thế, cái âm thanh lúc nãy… Ta suýt nữa nghĩ mình tẩu hỏa nhập ma rồi."

Tiếng cười đó ai nghe mà không thấy đáng sợ chứ.

"Này, Phù tu các muội đều biết chơi thế sao?

"Mấy ngày nay Mộc Trọng Hi bồi tiểu sư muội thử nghiệm đủ loại bùa chú hoa hoè lòe loẹt, đến nỗi suýt quên mất sự thật Diệp Kiều là một Kiếm tu. Kiếm tu nhà ai mà có thể vẽ bùa"đỉnh

"đến vậy chứ. Diệp Kiều mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên:"Đừng có bôi nhọ muội. Muội chính là một Kiếm tu chính hiệu."

"Vẽ bùa chỉ là nghiệp dư thôi."

Phải biết rằng nguyên chủ trước kia ở Nguyệt Thanh tông, một tông môn toàn Phù tu, cũng đã chọn làm Kiếm tu rồi.

So với Pháp sư, Diệp Kiều thích làm sát thủ hơn.

Mộc Trọng Hi nghĩ đến uy lực của những lá bùa kia thì cười khô khan hai tiếng.

Nghiệp dư ư?

Nghiệp dư nhà ai mà hiệu quả tốt đến vậy?

...

Diệp Kiều lợi dụng lúc trốn học để luyện chế một ít Hồi Linh đan chuẩn bị mang xuống chân núi bán lẻ.

Không biết có phải do nàng không có đan lô chính thức hay không, mà những đan dược luyện ra bằng nồi to đều rất kỳ quái.

Chúng gồ ghề lồi lõm, hình thù kỳ dị, rất xấu xí.

Vì diện mạo khó coi nên nàng đặt giá rất rẻ. Tuy nhiên, dù vậy cũng chẳng ai muốn một viên đan dược trông kỳ lạ như thế. Ai cũng sợ ăn phải sẽ gặp vấn đề, còn Diệp Kiều thì thầm thở dài trong lòng: Sao lại có thể đánh giá vật phẩm qua vẻ bề ngoài chứ.

"Phù của muội vẫn chưa vẽ xong sao?

"Mộc Trọng Hi một tay chống cằm, ghé sát vào nhìn Diệp Kiều đang vẽ vẽ vạch vạch trên lá bùa. Diệp Kiều nhặt lá bùa đã hỏng trong tay:"Lại hỏng một lá nữa rồi."

Mộc Trọng Hi thấy nàng hết lần này đến lần khác thất bại, suy tư một lát rồi đưa ra đề nghị: "Hay là muội đi hỏi Minh Huyền sư huynh xem sao?"

"Muội thử thêm lần nữa. Nếu lại thất bại thì sẽ tìm Nhị sư huynh hỏi thử." Dù khả năng lớn là sẽ bị Minh Huyền nghi ngờ đầu óc mình có vấn đề, làm Kiếm tu đàng hoàng không lo lại đi học vẽ bùa.

"Muội học vẽ bùa ở Nguyệt Thanh tông sao?"

Diệp Kiều quay đầu nhìn hắn, nghĩ một lúc rồi đáp: "Vâng."

Trước đây nàng quả thật là dựa vào hình ảnh các Phù tu Nguyệt Thanh tông vẽ bùa trong trí nhớ của nguyên chủ để học theo.

"Nguyệt Thanh tông được người trong Tu Chân giới coi là "lãnh địa" của những Phù tu chính thống." Mộc Trọng Hi từ tốn nói:

"Tu Chân giới đều tồn tại chuỗi khinh bỉ. Họ xem thường Phù tu xuất thân từ các môn phái khác. Nếu người của Nguyệt Thanh tông biết muội học bùa của họ, đến lúc đó ta có thể tưởng tượng được sắc mặt họ sẽ khó coi đến mức nào."

Diệp Kiều là lần đầu tiên nghe thấy kiểu nói này.

Suy nghĩ kỹ lại, sự kỳ thị và đua đòi trong các đại tông môn quả thật không hề thua kém nơi chốn công sở hiện đại. Trong trí nhớ của nguyên chủ, Nguyệt Thanh tông chính là như vậy: Thân truyền xem thường nội môn, nội môn xem thường ngoại môn, ngoại môn xem thường tạp dịch.

Mà tạp dịch lại khinh thường người của tiểu tông môn.

Thật sự rất quá đáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!