Chương 42: Cái miệng tiểu sư muội, đúng là quỷ gạt người

Tính cách hai người đều hấp tấp, kiểu nói đi là đi. Quyết định xong liền cùng nhau vui vẻ chạy xuống chân núi. Vân Trung Thành có đủ loại cửa hàng, vô cùng đầy đủ, chẳng qua vì nằm dưới chân năm đại tông môn nên giá cả chỉ có thể khái quát bằng một chữ: "đắt

". Đi vào cửa hàng chuyên bán pháp khí, Diệp Kiều nóng lòng đưa bản thiết kế của mình ra."Cái này có làm được không?

"Cửa hàng không có nhiều người vào, dù sao Tán tu chẳng có nhiều thời gian rảnh rỗi để mua pháp khí phòng thân, còn các đại tông thì xem thường đồ trong cửa hàng. Điều này dẫn đến việc bên trong chỉ có ông chủ đang chill chill một mình. Nhìn thấy vật Diệp Kiều đưa qua, ông chủ cửa hàng đang cầm tẩu thuốc trên tay liền khựng lại, sau đó ngồi dậy, tỉ mỉ đánh giá bản nháp nàng đưa. Ông ta âm thầm ngạc nhiên:"Đây là vật gì?

Hình dáng sao lại cổ quái đến vậy?

"Không giống kiếm, cũng không giống các vũ khí khác, ông ta hành nghề nhiều năm rồi nhưng vẫn chưa từng nghe thấy. Diệp Kiều kín đáo nói:"Nó tên là s.ú.n. g lục."

"Cái ngoại hình và kết cấu này đại thể có thể làm ra được không? Bên trong tốt nhất có thể chứa được nhiều thứ."

Ông chủ rất hứng thú với việc này, ông ta gật đầu: "Có thể, nhưng giá cả thì… Tổng cộng làm xong phải tầm 300 thượng phẩm linh thạch.

"Cũng đắt thật. Thế là Diệp Kiều bắt đầu phát huy khả năng ăn nói trôi chảy, thuyết phục của mình để c.h.é. m giá với ông ta. Quá trình tuy dài lâu, nhưng kết quả vẫn viên mãn, cuối cùng nàng mua được với giá 100 thượng phẩm linh thạch. Mộc Trọng Hi còn sợ ngây người. Mỗi lần hắn xuống núi, ông chủ nói bao nhiêu tiền, hắn trả bấy nhiêu đấy. Hóa ra còn có thể c.h.é. m giá sao? Diệp Kiều phảng phất đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn:"Đương nhiên có thể. Nếu huynh không thiếu linh thạch thì cũng có thể không chém."

Mộc Trọng Hi thì không thiếu thật, nhưng nghĩ đến việc mình rõ ràng có thể trả ít hơn, hắn bỗng nhiên thấy không vui một cách khó hiểu.

"Đi thôi." Diệp Kiều hỏi: "Huynh có muốn mua sắm gì không? Mua xong rồi về."

Mộc Trọng Hi uể oải nói: "Thôi. Hôm nay không mua trước đã."

"Tại sao?"

Mộc Trọng Hi ôm ngực: "Nghĩ đến việc nhả ra nhiều linh thạch như vậy là đã đau lòng rồi."

"…

"Được rồi. Diệp Kiều coi như lý giải tâm tình không cam lòng của hắn. Nếu là mình phải trắng tay đưa ra nhiều linh thạch như vậy, tâm trạng nàng chỉ có thể tệ hơn mà thôi:"Vậy chúng ta về tông trước.

Vừa hay muội còn vẽ mấy lá bùa cần có người thí nghiệm một chút.

"Diệp Kiều trước đây không có kinh nghiệm, vẽ xong phù còn lấy mình ra thí nghiệm, cho đến khi làm thủng một lỗ trên tường khách điếm, Diệp Kiều đã cẩn thận hơn rất nhiều. Nàng rút kinh nghiệm xương máu, quyết định không làm tổn thương mình. Rốt cuộc, người ta sao phải tự làm khó mình chứ? Nàng chuẩn bị gây rắc rối cho những người khác. Mộc Trọng Hi gãi gãi đầu, ngây ngô hỏi:"Vậy muội vẽ được bao nhiêu phù rồi?"

"Không nhiều lắm." Diệp Kiều vô cùng đáng thương nhìn hắn: "Chỉ mấy lá thôi mà."

Nàng nhấn mạnh hai từ "mấy lá" và "thôi mà

". Thế là, với ý nghĩ yêu quý sư muội, Mộc Trọng Hi tin vào lời nói dối của nàng..... Sau đó hai người họ ở lại sau núi suốt ba ngày, không ai đi học. Họ thay phiên nhau thí nghiệm những lá bùa chú hoa hoè lòe loẹt mà Diệp Kiều vẽ. Mộc Trọng Hi phát hiện, cái miệng tiểu sư muội đúng là quỷ gạt người! Mẹ nó, mấy lá đâu ra chứ!"Tứ sư huynh, huynh tới đây đi, chỉ còn một lá cuối cùng thôi nè."

Diệp Kiều nhiệt tình lấy ra lá cuối cùng: "Yên tâm đi, lần này tuyệt đối sẽ không làm huynh khó chịu. Nó tên là Ha Ha phù."

"Cùng lắm sẽ chỉ làm huynh cười một cái thôi. Huynh xem, huynh đã biến thành mướp đắng rồi kìa."

Mộc Trọng Hi đã bầu bạn cùng nàng suốt ba đêm liền. Sắc mặt hắn tái nhợt, vẻ mặt bị tàn phá đến mức đáng thương, khẽ thở dài: "Được rồi."

Nói thật, những lá bùa chú tiểu sư muội vẽ đều khá thú vị.

Nếu không phải lấy chính mình ra thí nghiệm thì còn tốt hơn.

Vừa được đồng ý, Diệp Kiều lập tức nóng lòng ném Ha Ha phù lên người Mộc Trọng Hi.

Đôi khi, phù không nhất thiết phải có uy lực mạnh. Việc có thể khiến người khác cười đến mức ảnh hưởng đến khả năng phát huy cũng là một loại phương thức gây rối khác lạ.

Mộc Trọng Hi ban đầu vẫn không có phản ứng gì, vẫn là bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc. Nhưng rồi rất nhanh, thiếu niên ngẩng đầu lên, phát ra từng đợt tiếng cười càn rỡ của vai ác: "Ha ha ha ha..."

"Ha ha ha ha."

Mộc Trọng Hi cười một hồi lâu, khiến các Kiếm tu đi ngang qua luyện kiếm đều hoảng sợ, suýt nữa tưởng Mộc sư huynh đã tẩu hỏa nhập ma.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!