Mấy ngày trở lại Trường Minh tông có lẽ là do chuyến rèn luyện bên ngoài đã quá mệt mỏi, ai cũng không rảnh để gây sự, điều này khiến các trưởng lão nội môn vô cùng vui mừng.
Trên thực tế, nguyên nhân chính của sự gió êm sóng lặng là do mấy ngày nay Diệp Kiều tự nhốt mình trong phòng, thỉnh thoảng lại đến chỗ Tiết Dư xin một ít nguyên liệu.
Nàng đang nghiên cứu một thứ, muốn thử xem có thành công không.
Diệp Kiều tự mày mò cật lực hơn mười ngày, lật xem số lượng lớn điển tịch trong Tàng Thư Các cuối cùng cũng thu thập đủ những thứ mình muốn.
Lúc đó, nàng đang cầm một chiếc chảo sắt, cùng một đống nguyên liệu mà Khí tu mới dùng được, ngồi trên đất bằng sau núi, không ngừng thêm đồ vật vào trong.
"Tiểu sư muội!"
Đúng lúc này, Mộc Trọng Hi vội vã xông vào: "Trưởng lão Thành Phong tông đến tông môn chúng ta rồi! Sư phụ bảo chúng ta hôm nay an phận một chút, đừng gây thêm phiền phức cho ông ấy."
Diệp Kiều đến cả lông mày còn chẳng thèm động, nàng mờ mịt "à" một tiếng: "Thành Phong tông?"
"Chính là cái tông mà huynh nói là toàn Nhân Yêu ấy hả?"
Mộc Trọng Hi trịnh trọng gật đầu: "Không sai."
"Trưởng lão của họ đến đây làm gì?
"Diệp Kiều không hiểu. Mộc Trọng Hi tùy ý ngồi xuống:"Chẳng phải chỉ còn nửa năm nữa là đến đại bỉ sao? Các tông phái phải đến tra xét thực lực đệ tử thân truyền chứ?"
"Ai cũng muốn đạt được thứ hạng tốt, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà."
"À." Mộc Trọng Hi ghé đầu lại gần, nhìn thứ trong nồi của Diệp Kiều, trên đỉnh đầu hiện lên dấu chấm hỏi:
"Đây là cái gì vậy? Sao mùi vị lại kỳ lạ đến thế?"
Diệp Kiều đẩy hắn ra: "Muội đang làm đồ vật."
"Đồ vật gì?"
Vẻ mặt Diệp Kiều thâm trầm, nàng nói: "Nó tên là bom.
"Mộc Trọng Hi nghe vậy thì ngây người. Cứ cảm giác khi tiểu sư muội loay hoay mấy thứ kỳ kỳ quái quái này, hắn chỉ có thể à ờ như một kẻ ngốc."Vậy khi nào muội làm xong?"
Hắn nói: "Lát nữa sư phụ sẽ dẫn trưởng lão Thành Phong tông tham quan khắp tông môn chúng ta.
"Vạn nhất gặp phải chuyện gì phiền toái thì không hay. Hơn nữa… Mộc Trọng Hi nuốt nước bọt, nhìn thứ trong nồi của Diệp Kiều, cứ cảm thấy cái của nợ này này… không giống thứ mà người bình thường sẽ làm ra. Bom là loại pháp khí mới nhất sao? Diệp Kiều chẳng thèm để ý"Ừ" một tiếng: "Yên tâm đi, đây chỉ là một đồ chơi nhỏ thôi."
Nàng đã lật xem rất lâu các điển tịch lớn mới tìm được đá tương tự thuốc súng, cùng các nguyên liệu khác có thể thay thế. Lại kết hợp với những kiến thức học được từ thời hiện đại, chắc chắn sẽ thành công.
"Tứ sư huynh."
Diệp Kiều lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, giọng trong trẻo: "Huynh cứ nhìn đi.
"Mộc Trọng Hi nhìn thấy nàng cười như vậy thì có chút rợn người. Không hiểu vì sao, mỗi lần hắn ở cạnh tiểu sư muội, đều có một dự cảm chẳng lành. Diệp Kiều ngồi dưới đất cúi đầu loay hoay khoảng nửa canh giờ, cuối cùng cũng hoàn thành. Nàng vỗ vỗ ống tay áo dính đầy tro bụi, đứng dậy từ mặt đất, thở phào một hơi."Tứ sư huynh.
Huynh nhìn cho kỹ đây."
Nàng hô to một tiếng: "Tiếng sấm!"
Sau đó ném quả b.o. m trong tay thẳng tắp về phía không xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!