Trên đường về tông môn cũng chẳng mấy yên bình. Bởi vì Diệp Kiều vừa mới đột phá Trúc Cơ nên còn chưa thuần thục với ngự kiếm. Dọc đường nàng ngã mấy lần , cả người dính đầy bụi bẩn. Nàng vỗ vỗ quần áo đứng dậy, tiếp tục thử lại.
Dưới sự chỉ dẫn từng li từng tí của Mộc Trọng Hi, Diệp Kiều mới coi như miễn cưỡng giữ được thăng bằng, ít nhất không còn loạng choạng nữa.
"Tiểu sư muội, có phải muội quen biết mấy vị thân truyền của Nguyệt Thanh tông kia không?
"Sau nhiều lần do dự, Tiết Dư vẫn nhẹ giọng hỏi. Dù sao lúc đó Vân Thước một câu Nhị sư tỷ, hai câu vẫn Nhị sư tỷ, cũng không giống như nhận nhầm người cho lắm."Vâng, đúng vậy."
Thần sắc Diệp Kiều vẫn bình thường, thật ra nàng thấy chẳng có gì không thể nói:
"Muội là cô nhi, từ nhỏ được tông chủ Nguyệt Thanh tông nhặt về nuôi. Muội từng làm đệ tử nội môn ở đó vài năm."
Nàng dừng lại một chút, nhún vai, cười khẽ:
"Sau này thiên phú quá kém, đến chó cũng chê muội là phế vật. Hơn nữa, thảo dược muội vất vả lắm mới hái được lại bị sư phụ cướp đi cho tiểu sư muội mới được Nguyệt Thanh tông thu nhận. Thế là muội tức giận xuống núi."
Tiết Dư nghe vậy ít nhiều cũng thấy hụt hẫng.
Mấy người họ từ nhỏ đều là thiên chi kiêu tử, phụ mẫu dù có nghiêm khắc chút, nhưng ngày thường đối xử với họ cũng vô cùng tốt. Mà tiểu sư muội mới lớn bao nhiêu?
Mười lăm tuổi, ở Nguyệt Thanh tông không được coi trọng thì thôi đi, thảo dược vất vả lắm mới có được lại còn bị cướp.
Diệp Kiều nói nhẹ tênh, nhưng không khó để thấy được sự chua xót bên trong.
Tiết Dư âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải luyện nhiều đan dược hơn, cố gắng bồi dưỡng tiểu sư muội. Nguyệt Thanh tông không nuôi được, vậy thì Trường Minh tông họ sẽ nuôi.
Đầu ngón tay Minh Huyền khẽ run rẩy, rất không tự nhiên an ủi nàng hai câu: "Sau này nếu bọn họ còn dám bắt nạt muội, ta sẽ báo tên của ta."
Do dự vài giây, hắn lại sửa miệng: "Thôi, muội báo tên Đại sư huynh đi, huynh ấy lợi hại hơn."
"Đúng đúng đúng." Mộc Trọng Hi sợ nàng vì chuyện đó mà đau lòng, lén lút nói:
"Nội môn Nguyệt Thanh tông chó cũng chẳng thèm ngó, đến Trường Minh tông chúng ta thành thân truyền thì tốt biết bao. Chờ đến đại bỉ, nhất định sẽ khiến bọn họ lóa mắt."
Ba vị sư huynh vì an ủi tâm hồn tổn thương của nàng mà líu lo suốt đường. Diệp Kiều bật cười thành tiếng, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.....
Sau khi trở lại Trường Minh tông, họ báo cáo đơn giản tình hình rèn luyện với Tần Phạn Phạn. Khi biết Diệp Kiều đã đột phá Trúc Cơ, tông chủ vốn suýt ngủ gật bỗng giật mình bật dậy.
"Trúc Cơ?"
Ông dùng sức vỗ vỗ vai Diệp Kiều, mỉm cười vui mừng: "Ha ha ha ha, ta đã bảo con bé này nhất định làm được mà.
"Ông hoàn toàn quên bẵng việc trước đó đã đuổi mấy vị thân truyền này xuống núi là để tông môn được yên tĩnh vài ngày. Triệu trưởng lão khẽ ho hai tiếng, cũng bị tin tức này làm cho kinh ngạc. Diệp Kiều? Cái cô nhóc thường xuyên không làm việc đàng hoàng, thích làm mấy chuyện đường ngang ngõ tắt ư?"Mất mấy ngày để đột phá Trúc Cơ?
"Triệu trưởng lão nhìn về phía Tiết Dư, người ổn trọng nhất trong bốn người. Tiết Dư giơ một ngón tay. Triệu trưởng lão:"Mười ngày?"
Tiết Dư: "Một ngày."
Hắn trầm ngâm một lát rồi sửa lời: "Nói chính xác hơn thì lúc đó tiểu sư muội đột phá chưa đến một ngày."
"…
"Lần này, không chỉ Triệu trưởng lão mà cả Tần Phạn Phạn cũng câm nín. Tần Phạn Phạn cố gắng kìm nén biểu cảm run rẩy, một ngày đột phá Trúc Cơ? Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời nhận ra vấn đề. Sắc mặt Triệu trưởng lão hơi nghiêm nghị:"Mấy đứa ra ngoài trước, ta và tông chủ có việc cần thảo luận.
"Diệp Kiều gật đầu không bận tâm, đúng lúc nàng cũng muốn về viện nghỉ ngơi. Chờ mấy người hoàn toàn rời khỏi điện, Tần Phạn Phạn nhảy dựng lên, căng thẳng:"Một ngày đột phá Trúc Cơ, lão Triệu à.
Mấy nhãi ranh này không dọa ta đấy chứ?
"Trường Minh tông họ lại có đệ tử đột phá Trúc Cơ trong một ngày sao? Điều này hợp lý không? Triệu trưởng lão cau mày:"Tiết Dư ngươi còn không yên tâm sao? Đứa bé đó có nói dối cũng chẳng được lợi gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!