Chương 27: Nguyệt Thanh tông họ có tiền nhưng không có bệnh

Một giờ trước khi bí cảnh mở ra, đoàn người Diệp Kiều đã tới trước lối vào. Khi nàng đến, Tiết Dư đã từng giảng qua rằng, trong bí cảnh có sương mù, nếu hít vào xoang mũi sẽ gây cảm giác choáng váng. Để tránh xảy ra ngoài ý muốn, rất nhiều người sẽ mua trước những pháp khí ngăn cách sương mù.

Diệp Kiều: "Vậy chúng ta có pháp khí nào không?"

"Không có." Tiết Dư thật thà đáp: "Trường Minh tông không có Khí tu, chẳng ai biết luyện khí. Nếu muốn mua thì phải đến Thành Phong tông, họ có nhiều Khí tu lắm."

"Vậy cứ thế đi vào, chẳng có chút phòng bị nào sao?

"Sao lại tùy tiện đến thế? Trong trí nhớ của Diệp Kiều, mỗi lần nữ chủ vào bí cảnh đều có một đống thiên linh địa bảo, pháp khí, đan dược. Sao đến lượt bọn họ lại thảm hại vậy chứ. Minh Huyền rất vô tư nói:"Muội nếu có thể nín thở thì cứ nín cho kỹ. Không thì lấy thứ gì đó che miệng mũi lại, chỉ là nếu đánh nhau thì sẽ hơi phiền phức.

"Diệp Kiều nghe vậy bắt đầu suy ngẫm. Nếu chỉ là sương mù, thì có lẽ cũng chẳng khác gì sương mù buổi sáng ở thời hiện đại. Nàng nghĩ rồi từ nhẫn trữ vật lấy ra một mảnh vải, dùng huyền kiếm phủi xuống, cuối cùng cắt thành hình dạng khẩu trang, lại thêm sợi dây mảnh, quả thực có thể nói là hoàn hảo."Mang vào đi.

"Diệp Kiều làm thêm mười mấy cái, lo trước khỏi họa, ném cho ba người kia. Trông cũng rất hợp phết đấy. Chỉ là dáng vẻ có chút cổ quái. Minh Huyền cầm lấy một cái, tò mò truy vấn:"Tiểu sư muội, đây là vật gì?"

Diệp Kiều: "Khẩu trang."

Ba người chưa ai từng thấy vật này, chỉ cảm thấy hình dáng thật cổ quái. Diệp Kiều dẫn đầu đeo lên mặt, còn biểu diễn cho họ xem cách dùng. Trên đời này, cách giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn. Không có linh khí thì có thể dùng khẩu trang.

Vẻ mặt mấy người có chút một lời khó nói hết, nhưng dưới ánh mắt sáng lấp lánh của tiểu sư muội, họ cũng chẳng tiện phật ý nàng.

Bốn người đeo khẩu trang xong, dọc đường có không ít người hiếu kỳ nhìn họ chằm chằm.

Trang phục kỳ quái, cái thứ đeo trên miệng là gì vậy?

...

Bước vào lối vào bí cảnh, những tông môn lớn, ví như Nguyệt Thanh tông lúc này đã lấy ra pháp khí, khởi động hộ thuẫn bao phủ mọi người bên trong.

Nguyệt Thanh tông có năm đệ tử thân truyền, lần này chỉ có ba người đi: Vân Thước cùng vị thủ tịch đệ tử Tống Hàn Thanh, và một người không mấy xa lạ.

Tô Đục.

Diệp Kiều có ấn tượng về Tô Đục. Cậu ta chính là tiểu sư đệ đã đ.â. m sau lưng nguyên chủ. Nhưng có lẽ là do nàng đeo khẩu trang, đối phương cũng không nhận ra mình. Dường như Tô Đục cảm nhận được ánh mắt dò xét của nàng, cậu ta nhăn mày, theo bản năng chắn trước Vân Thước.

Cậu ta lầm tưởng nàng lại là một nữ tu ghen ghét tiểu sư muội của mình.

Tiểu sư muội nhà cậu ta lớn lên xinh đẹp, những nữ tu không vừa mắt nàng ta thì chỗ nào cũng có. Tô Đục sợ nàng ta sẽ chịu tổn thương gì, nên dfugn vẻ mặt lạnh lùng nhìn lại.

Bị ánh mắt lạnh băng của cậu ta lướt qua, Diệp Kiều sờ sờ chóp mũi, đáy lòng khẽ hừ một tiếng.

Đúng là chó liếm, l.i.ế. m mãi luôn đi.

Tô Đục trong nguyên tác nhiều nhất cũng chỉ là một lốp xe dự phòng, ngay cả nam xứng cũng chẳng chen chân vào được.

"Vị tiểu hữu này."

Một tu sĩ tuổi tác hơi lớn bước tới: "Cái vật ngươi đeo trên miệng là gì vậy?"

Chẳng riêng gì hắn ta, rất nhiều người đều tò mò về vật bốn người họ đeo trên miệng. Có người mạnh dạn lên tiếng, số còn lại dĩ nhiên cũng háo hức muốn thử, tiến lại gần dò hỏi.

"Chẳng lẽ là pháp khí mới luyện của Thành Phong tông?"

"Trên đó chẳng có linh khí d.a. o động nào."

"Vậy đây là vật gì?"

Diệp Kiều tâm thần khẽ động, từ nhẫn trữ vật lấy ra những chiếc khẩu trang còn sót lại. Nàng nhếch môi, khẽ mỉm cười:

"Đây là khẩu trang do ta nghiên cứu chế tạo. Dù chẳng sánh bằng pháp khí, nhưng ở bí cảnh có lẽ có thể ngăn cản phần nào nguy hại do sương mù gây ra."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!