Chương 22: Những người ở Trường Minh tông bị tiểu sư muội tra tấn điên rồi

Người đầu tiên nàng nhắm đến chính là Tiết Dư.

Trong bốn sư huynh, chỉ có Tiết Dư sư huynh là có tính tình tốt nhất. Diệp Kiều nghe nói hắn đang luyện đan trong giờ học Đan tu, liền lập tức vội vàng đi tìm hắn.

Lúc này Tiết Dư đang dạy mấy sư huynh muội nội môn cách luyện đan tốt hơn, tránh khả năng thất bại.

Hắn nói: "Khi luyện đan điều quan trọng nhất là phải giữ được tâm bình khí hòa."

"Trong trận đấu, nếu có kẻ ác ý can thiệp, làm ảnh hưởng tâm thái, lúc này điều chúng ta nên làm là phớt lờ họ."

"Như ta đây này.

"Tiết Dư nói rồi làm mẫu cho họ, toàn bộ động tác nước chảy mây trôi, đâu vào đấy. Mấy sư huynh muội sùng bái chống cằm:"Tam sư huynh thật lợi hại nha."

"Không hổ là thân truyền!"

Khi Diệp Kiều xông vào, Tiết Dư đang luyện đan. Nàng nở một nụ cười ngoan ngoãn với sư huynh: "Sư huynh! Muội mang đồ tốt đến cho huynh đây."

Nàng vươn tay, lấy đan dược mình luyện ra từ nhẫn trữ vật.

Mùi bún ốc nồng đậm nhanh chóng khuếch tán. Tay Tiết Dư đang luyện đan hơi khựng lại, không để ý đến nàng, tiếp tục hết sức chuyên chú.

Diệp Kiều thấy thế không quấy rầy hắn nữa.

Nàng ôm đống đan dược lớn của mình, nhàm chán nhìn hắn luyện.

Nàng đột nhiên phát hiện thủ pháp của Tiết Dư không giống mình lắm.

Hơn nữa đan ấn hắn đánh ra chỉ có ba cái.

Diệp Kiều còn chưa kịp thắc mắc vì sao số lượng đan ấn của hai người lại khác nhau, giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng nôn ói.

"Oẹ…" Tiết Dư che miệng, rốt cuộc không thể giữ được vẻ thanh đạm, bình thản nữa. Hắn run rẩy há miệng: "Tiểu sư…ọe…"

"Muội mang đống đan dược đó, tránh xa ra một chút... ọe..."

Thường thường hắn không dùng từ "đống" để hình dung linh đan, trừ khi nó thật sự rất giống một "đống

". Vừa dứt lời, đan lô sôi trào lên, giây tiếp theo"Oành

"một tiếng, nổ lò hoành tráng. Tiết Dư luyện đan nhiều năm như vậy, lần đầu bị hun đến nổ lò. Trong miệng hắn chậm rãi phun ra một ngụm khói đen:"Tiểu sư muội…

"Muội thật tàn nhẫn… Diệp Kiều đồng tình với sự việc của hắn ba giây, sau đó trìu mến vuốt xuống mái tóc đang xù lên của hắn, tiếp tục đưa một đống đan dược lớn trong tay đến trước mặt hắn, bắt đầu lảm nhảm:"Sư huynh, huynh muốn nếm thử không?

Nếu không khó ăn thì muội thấy chắc cũng khá ngon đó."

Tiết Dư u uẩn giơ thẳng một ngón tay, bày tỏ sự "tán dương

"với nàng. Sau đó trong miệng tiếp tục phun ra khói đen…"Ta không ăn." Hắn lặng lẽ rơi lệ: "Muội ăn đi. Tiểu sư muội."

Cảm ơn đã mời, chỉ là người ở Trường Minh rông đã bị sư muội tra tấn đến phát điên rồi.

"Diệp Kiều! Ngươi thật to gan!" Sau khi nghe thấy động tĩnh, Triệu trưởng lão vội vàng đuổi tới, khi ngửi thấy mùi thối xộc thẳng vào mũi, đồng tử ông ta khẽ chấn động, che mũi, lớn tiếng nói: "Ngươi dám mang phân đến lớp học!

"Bản thân ông vốn không mấy ưa thích loại đệ tử không làm việc đàng hoàng như Diệp Kiều, ha ha ha, giờ đây cuối cùng cũng để ông bắt được rồi! Diệp Kiều:"…"

"Trưởng lão, nếu không yêu thì đừng làm tổn thương người khác.

"Nàng lặng lẽ ôm lấy đan dược của mình, dù sao đây cũng là thứ đầu tiên nàng luyện ra, sao có thể dùng loại từ ngữ không văn minh này để hình dung được? Triệu trưởng lão bị mùi bún ốc xộc vào mũi làm cho phải che miệng mũi, lời ít ý nhiều:"Cút đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!