Ông trừng mắt nhìn mấy đệ tử: "Chừng nào các ngươi mới làm ta nở mày nở mặt?"
Tiết Dư nghe tai này ra tai kia.
Tần Phạn Phạn cũng chẳng trông mong đám đệ tử này làm được chuyện kinh thiên động địa. Thực tế, với đại bỉ năm sau, ông đã không còn hy vọng. Trường Minh tông không thiếu thiên tài, nhưng năm nào cũng thua các tông khác. Đám thân truyền dự thi chẳng ai ra hồn:
Mộc Trọng Hi và Minh Huyền ngày thường đã không ưa nhau, chưa thi đã nội chiến; Chu Hành Vân, người có tu vi cao nhất, lại lúc nào cũng như sắp lìa đời; chỉ có Tiết Dư là tương đối bình thường.
"Náo nhiệt thế?"
Mộc Trọng Hi bước vào, dáng đi "lục thân bất nhận", nhướng mày nhìn hai sư huynh: "Sư phụ gọi chúng ta có việc gì?"
Nhìn thấy tên đệ tử này, Tần Phạn Phạn nổi giận:
"Ngươi không bớt gây chuyện được à? Cứ rảnh là lôi con bé Diệp Kiều ngoại môn chạy xuống núi. Dưới đó có cha mẹ ngươi chắc?"
Mộc Trọng Hi kêu oan: "Ngoài Diệp Kiều, ai chơi với con đâu! Hai tên này." Hắn chỉ Tiết Dư và Minh Huyền: "Cứ cặp kè như đôi tình nhân, Chu sư huynh thì mất tăm, nội môn ngoại môn đều sợ thân phận thân truyền của con. Chỉ Diệp Kiều chịu đi với con!
"Đôi khi Mộc Trọng Hi thấy Diệp Kiều kỳ lạ. Nàng chẳng giống người tu chân giới, không hề e dè thân phận thân truyền của hắn, nhưng hắn lại thích cái thái độ bất cần của nàng. Giao bạn thì cần gì tìm người hầu, hắn không muốn ai cũng khiêm nhường mình. Tần Phạn Phạn bị chất vấn đến nghẹn lời. Ông ho khan, không ngờ tên đệ tử này oán khí lớn vậy."Hôm nay ta gọi các ngươi đến để hỏi: Muốn thu sư đệ hay sư muội?"
Còn chín tháng nữa là đến đại bỉ, mà vẫn chưa tìm được đệ tử phù hợp. Ông nghĩ, chi bằng hỏi ý kiến đám đồ đệ này.
"Đương nhiên là tiểu sư muội!"
Mộc Trọng Hi lên tiếng.
"Tông khác đều có tiểu sư muội, chỉ tông mình toàn nam nhân thối. Ngay cả đám Kiếm Tu cứng nhắc của Vấn Kiếm tông cũng có tiểu sư muội!"
Minh Huyền liếc hắn, cười nhạt: "Nói cứ như ngươi không phải Kiếm Tu ấy."
Tiết Dư, vốn đứng ngoài cuộc, giơ tay:
"Không cần sư đệ đâu ạ. Loại như Mộc Trọng Hi, ngay cả chó vàng nhà con cũng thấy hắn phiền, chẳng đáng yêu tí nào. Con thích nữ hài hơn."
Nghĩ đến việc thu bốn tên đệ tử nam, Tần Phạn Phạn thấy cũng có lý, nên thu một nữ đệ tử. "Các ngươi thấy ai hợp?"
Ông ngẫm nghĩ: "Năm nay ngoại môn có vài người thiên phú tốt, dòng bên của mấy đại tộc. Nội môn cũng có vài thiếu nữ có linh căn thượng phẩm."
Mộc Trọng Hi và Tiết Dư đồng thanh nói: "Diệp Kiều."
Đối diện ánh mắt kinh ngạc của Tần Phạn Phạn, Tiết Dư điềm tĩnh, khẽ cười: "Sư phụ, con thấy nàng ấy rất ổn.
"Không hiểu sao, hắn có linh cảm tiểu sư muội này sẽ khiến tông môn náo nhiệt hơn. Mà hắn thì thích náo nhiệt. Minh Huyền nhíu mày, nhưng không phản đối. Hắn chẳng quan tâm thiên phú, tiểu sư muội ở tông nào cũng là đoàn sủng, nên miễn cưỡng:"Tùy các đệ.
"Ba người đồng ý, còn Chu Hành Vân? Ý kiến của hắn chẳng quan trọng. Tần Phạn Phạn nhíu mày:"Diệp Kiều ngoại môn đó hả?"
Ông nhớ nàng vì thiên phú thấp, chẳng có tính tự giác của một tu tiên giả, cả ngày ngủ bãi lạn, còn lôi kéo Mộc Trọng Hi xuống núi.
"Đúng, là nàng ấy."
Mộc Trọng Hi nói tỉnh bơ.
"Dù sao năm nào chúng ta cũng đội sổ, năm nay chắc chẳng tìm được thiên tài. Diệp Kiều vui tính, làm ầm ĩ, hợp lắm."
Tần Phạn Phạn im lặng vài giây, vô tình bị lý do này thuyết phục. Đệ tử thân truyền là danh ngạch quan trọng, liên quan đến xếp hạng đại bỉ, nhưng Trường Minh tông trăm năm qua luôn đội sổ, nên người thứ năm là ai chẳng còn quan trọng.
Ngươi mạnh mặc ngươi, Trường Minh tông bất động, vững vàng đội sổ. Không tranh, không cãi. Tông môn này đúng là bãi lạn triệt để!
...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!