Ta không chịu đứng dậy, nói:
"Tiểu thư lòng dạ tốt đẹp, nhưng nô tỳ không dám phá vỡ quy củ."
Cố Hân Lan đang định khuyên tiếp, thì bỗng nghe thấy tiếng đại phu nhân.
Bà từ sau bụi hoa bước ra, liếc nhìn ta:
"Con nha đầu này cũng biết giữ quy củ đấy."
Ánh mắt bà lướt qua Cố Hân Lan.
"Đây là quy củ mà trong phủ đã dạy con sao? Làm tỷ muội với hạ nhân, vậy những tỷ muội thực sự của con thì tính là gì?"
Bà nhíu mày:
"Ai đã dạy con nói những lời vô dụng thế này, chẳng lẽ là Liễu di nương?"
Cố Hân Lan sợ hãi, ấp úng nhưng không thể nói gì.
"Mẫu thân, con... con..."
Nàng cũng không thể nói rằng đó chỉ là lời nói suông, hoàn toàn không thật lòng.
"Người đâu, mang gia quy đến viện của tam tiểu thư, bắt nàng chép lại một trăm lần!"
Đại phu nhân lạnh lùng nói:
"Chép xong mới được rời khỏi viện."
Sắc mặt Cố Hân Lan tái nhợt.
Gia huấn của phủ họ Cố dày cả một cuốn, chép một trăm lần cũng phải mất đến ba tháng.
Nhưng lời đó là do nàng tự nói, nàng chỉ có thể đen mặt quay về viện, tối đến phải chép đến mờ cả mắt.
Nàng lại trút giận lên ta, bắt ta cầm đèn cầy đứng cạnh, nói rằng đèn thấp quá, nàng không nhìn rõ chữ.
Ta nghiến răng, tay cầm đèn đến tê cứng mà không dám buông xuống.
Lúc ấy, ta lại càng quyết tâm phải rời khỏi viện của Cố Hân Lan!
Cơ hội không lâu sau đã đến, nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư đột nhiên đổ bệnh, đại phu nhân định chọn một nha hoàn hiểu chuyện thay thế.
Ma ma nhắc đến tên ta, đại phu nhân nhớ ra, nói:
"Là cái đứa biết giữ quy củ, hiểu chuyện ấy à, hãy hỏi xem nó có nguyện ý đi không."
Kiếp trước, đại tiểu thư biết ta trung thành, cũng từng hỏi ta có muốn sang viện của nàng không.
Đại tiểu thư là đích nữ, luôn hào phóng, hạ nhân bên cạnh nàng ăn mặc đều tốt hơn chúng ta nhiều.
Nhưng Cố Hân Lan khóc lóc xin ta ở lại, nói rằng nàng luôn xem ta như muội muội ruột thịt.
Nàng không muốn ta đi, cũng không muốn đắc tội với đại tiểu thư, nên bảo ta tự đi từ chối.
Ta ngây thơ tin lời nàng là thật, tự mình đến cúi đầu từ chối đại tiểu thư, nói rằng ta muốn ở lại viện của tam tiểu thư.
Những hạ nhân khác sau lưng đều nói ta không biết suy nghĩ, nhưng lúc đó ta thật sự nghĩ rằng, nếu Cố Hân Lan đã coi ta như muội muội, ta làm sao có thể bỏ nàng mà đi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!