Trên quan đạo, Mã Cố đơn độc vung đao giao chiến kịch liệt với hơn mười đệ tử đối phương.
Không ngờ chỉ dựa vào đao pháp của mình, hắn lại có thể ép cả nhóm đệ tử kia liên tục lùi lại.
Cảnh tượng ấy khiến huyết khí của Ngụy Tử An sôi trào, còn Triệu Khiên Lâm thì hoàn toàn ngây người.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng bóng dáng hơi gầy ấy—người mà những ngày trú mưa trong đạo quán chỉ biết chẻ củi, dắt ngựa, hoặc im lặng làm việc vặt—lại có võ nghệ kinh người đến thế.
Chỉ dựa vào một mình hắn, lại có thể đối mặt với hơn mười đệ tử của Lưu Vân Tông.
Phải biết rằng trong số những đệ tử ấy, có không ít người cùng cảnh giới với Mã Cố, đều đã tu đến hậu thiên cốt cảnh– Đại Thành.
…Vậy mà dưới đao pháp của Mã Cố, bọn chúng lại không thể chống đỡ nổi. Điều này quả thực khó tin.
"Đao pháp Sơn Hải Đao của lão Mã luyện được không tệ. Đã có vài phần ý cảnh của lão Ngụy rồi. Nếu cho hắn thời gian, e là có thể chạm tới cảnh giới Đại Tông Sư."
Lục Thanh nhìn đao pháp của Mã Cố, ánh mắt chứa sự tán thưởng.
Hiện tại Mã Cố đang sử dụng Sơn Hải Đao, một môn đao pháp do Ngụy Sơn Hải sáng tạo và đại thành trước khi bước vào Tiên Thiên cảnh—tụ hội tinh hoa cả đời hắn.
Là sư phụ của Ngụy Tử An, Mã Cố đã ở lại biệt viện của ngụy gia suốt hai năm qua, giám sát và hướng dẫn tu hành cho Ngụy Tử An.
Ngụy Sơn Hải thường ghé biệt viện nghỉ ngơi. Thấy Mã Cố chăm chỉ khổ luyện, liền tùy hứng chỉ dạy hắn môn đao pháp lừng danh thuở trước.
Thỉnh thoảng, Lục Thanh nhìn Mã Cố luyện đao cũng thuận miệng chỉ điểm vài câu.
Được hai vị đại tông sư Kiếm Đạo từng hiểu rõ đao ý chỉ dạy, đao pháp của Mã Cố tiến bộ vượt bậc trong hai năm qua.
Khoảng cách với cảnh giới Đại Tông Sư—Cương Nhu Hợp Nhất, tinh vi tận cùng—đã không còn xa.
Nhờ vậy, hắn mới có thể dựa vào một mình mà áp chế hơn mười đệ tử của Lưu Vân Tông.
"Lục đại phu, để ta đi giúp sư phụ!"
Ngụy Tử An nhìn thấy sư phụ mình dũng mãnh phi thường, máu huyết sục sôi, không nhịn được muốn lao vào chiến đấu.
Lục Thanh suy nghĩ chốc lát.
Nguỵ gia đưa Ngụy Tử An theo chính là để rèn luyện thực chiến.
Giờ đúng là thời cơ tốt nhất.
Hắn gật đầu:
"Đi đi. Cẩn thận một chút."
" Ta biết rồi!"
Được đồng ý, Ngụy Tử An kích động vô cùng.
Hắn đưa tay ra sau lưng, rút hai đoạn thiết côn mang theo, xoay và vặn chúng lại thành một cây trường côn hoàn chỉnh.
"Sư phụ, ta đến giúp người đây!"
Ngụy Tử An hét lớn, nhảy bổ vào chiến trường. Côn trong tay vút lên như sao băng, bổ thẳng vào đầu một đệ tử kiếm tu đang xông đến.
Tên đệ tử kia ban đầu còn xem thường thiếu niên, nhưng khi bị tấn công thì sát ý liền hiện rõ.
Hắn múa kiếm thành một chuỗi kiếm ảnh, thay vì lùi lại thì lại chủ động xông tới, muốn giết Ngụy Tử An ngay lập tức để quấy nhiễu tâm thần Mã Cố.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!