Đôi song sinh nhà Chúc Thanh Trạch dưới sự chờ đợi của mọi người ra đời.
Hắn là người đầu tiên có con trong đám Cố Thiên Thụ, thế nên luôn được mọi người chú ý đến.
Lúc đứa bé còn chưa được sinh ra, Cố Thiên Thụ đã phái người đi tặng khóa trường mệnh, tiện thể kèm theo một mớ quần áo con nít — Có khả năng đời này hắn không thể có con thế nên rất có hứng thú với hai đứa bé nhà Chúc Thanh Trạch.
Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng không biết đến suy nghĩ của Cố Thiên Thụ, chỉ biết rằng từ khi con Chúc Thanh Trạch ra đời thì cả hai đều không vui.
Ngày thường chỉ cần Cố Thiên Thụ rảnh rỗi thì hai anh em sẽ quấn lấy Cố Thiên Thụ bảo Cố Thiên Thụ đến trung nguyên chơi. Nhưng từ khi Cố Thiên Thụ tỏ vẻ hứng thú với hai đứa con nhà Chúc Thanh Trạch thì bọn họ lại không đòi đi nữa.
Chẳng những không muốn đi mà còn tìm cớ
"gần đây trung nguyên không yên ổn" ngăn cản Cố Thiên Thụ đến trung nguyên thăm Chúc Thanh Trạch.
Cố Thiên Thụ đều nhìn thấu, nhưng lại không cho là đúng, còn cho là hai anh em đang động kinh, qua một thời gian ngắn sẽ ổn thôi… nhưng lại không nhận thấy dị thường của hai anh em.
Cũng chính vì thế mà Cố Thiên Thụ phải trả một cái giá đắt.
Chẳng qua bây giờ Cố Thiên Thụ lại không biết, chỉ một lòng một dạ muốn đi xem hai đứa con nhà Chúc Thanh Trạch.
Ba tháng sau, Chúc Thanh Trạch mở tiệc đầy tháng cho đôi long phượng, đương nhiên cũng có đưa thiệp đến cho Cố Thiên Thụ. Trong thiệp mời còn lặp đi lặp lại nhấn mạnh Cố Thiên Thụ nhất định phải tới.
Xem thiệp mời nên Cố Thiên Thụ không nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, vô cùng vui vẻ dọn đồ khởi hành.
Xe ngựa chạy thật nhanh, vì sắp được nhìn mắt hai đứa bé con nên Cố Thiên Thụ vô cùng sung sường nên không để ý đến tâm tình không vui của hai anh em. Cho đến khi sắp đến đích, Cố Thiên Thụ mới nhận ra điều khác thường.
"Các ngươi không vui à?"
Người đầu tiên Cố Thiên Thụ hỏi chính là Sở Địa Tàng, Sở Thiên Hoàng bày trò nhiều lắm nên nếu muốn hỏi thì nên hỏi Sở Địa Tàng.
Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Cố Thiên Thụ, Sở Địa Tàng lắc lắc đầu, ánh mắt u oán nhìn Cố Thiên Thụ một cái.
… Bị nhìn đến nổi lạnh cả xương sống, Cố Thiên Thụ tự an ủi mình nhất định là vì người nọ đi đường mệt mỏi nên mới nhìn giống oán phụ thôi.
Cũng vì sơ ý không biết vô tình hay cố ý này, mới dẫn đến tình huống khiến Cố Thiên Thụ bỏ lỡ mất cơ hội giải thích cuối cùng.
Chúc Thanh Trạch và vợ hắn đều có bộ gen tốt — ít nhất thì từ trên phương diện bên ngoài thì chính là như thế. Hai đứa bé đã được đầy tháng nên đã trút bỏ đi làn da nhăn nhúm khi mới sinh. Một nam một nữ, nằm trong tả lót, mút tay mình, vô cùng khả ái y như là kim đồng ngọc nữ trên tranh treo ngày tết.
Từ ánh mắt đầu tiên, Cố Thiên Thụ đã bị mê hoặc.
Nói thật, đời trước hắn không thích con nít, thậm chí khi bạn gái hỏi hắn có muốn sinh con không thì hắn bảo không muốn.
Đời trước, bạn gái Lưu Tiểu Miêu chỉ vào mũi hắn giận dữ hét:
"Cố Thiên Thụ, anh đúng là đồ xấu xa, con nít đáng yêu đến vậy là ghét chúng là sao?!"
Tuy Cố Thiên Thụ không phản bác, nhưng là nghĩ rằng — con nít con nôi phiền phức muốn nói, riêng mình hắn thôi mà cũng thấy mệt muốn chết rồi, nào còn tâm tư đi nuôi thêm đứa nữa.
Đã từng nghĩ thế, nhưng hôm nay lại không như thế.
Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc nhìn hai đứa con Chúc Thanh Trạch. Nhìn đến nổi lưng Chúc Thanh Trạch đổ mồ hôi lạnh thì thấy Cố Thiên Thụ cẩn thận vươn một ngón tay ra, càng thêm thật cẩn thận chọt chọt mặt bánh bao.
Bánh bao bị chọt mở to đôi mắt đen bóng, cười hì hì.
… Thật mềm, Cố Thiên Thụ nghĩ, y như đậu hũ vậy, cảm giác như không cẩn thận một cái liền chọt thủng da…
Vợ Chúc Thanh Trạch – Tuyết Y thấy thế liền cười cười, mở miệng nói: Muốn ôm không?
… Cố Thiên Thụ trợn mặt, vừa định từ chối thì thấy Tuyết Y đã đưa bánh bao tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!