Chương 6: Nam thần ngụy trang thành khu chân đại hán*

* Từ trên mạng ý chỉ người đàn ông lôi thôi, cẩu thả.

"Tôn thượng…?" Từ cảnh trong mơ tỉnh lại, Vân Đình nhỏm dậy kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra: "Tôn thượng thứ tội!!!!"

"Ngươi có tội gì?" Cố Thiên Thụ nhấn mạnh từng chữ.

"Thuộc hạ… thuộc hạ phòng bị không chu toàn…" Mặt Vân Đình đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, nói đứt quãng: "Xin… tôn thượng trách phạt."

Cố Thiên Thụ trầm mặc nhìn Vân Đình. Sau một lát, hắn trực tiếp nâng chân lên đá một cước vào Vân Đình đang quỳ trên mặt đất.

"Bộp!" Một cú đá này của Cố Thiên Thụ không hề lưu tình, trực tiếp đá Vân Đình phun ra một búng máu nằm mềm nhũn trên mặt đất.

"Nếu có lần sau…" Giọng Cố Thiên Thụ lạnh như băng, dẫm lên ngực Vân Đình: "… sẽ không nhẹ nhàng như lần này đâu."

"… Vâng." Vân Đình gục đầu xuống, khóe mắt nhìn chân Cố Thiên Thụ đang dẫm lên ngực mình.

Cố Thiên Thụ vốn sống trong an nhàn sung sướng. Tuy nói là người luyện võ, nhưng chi phí ăn mặc không thứ nào không phải là thứ tốt nhất. Bởi thế nên làn da trên chân cũng trắng nõn như ngọc. Vì bước xuống xe vội vàng nên Cố Thiên Thụ vẫn không kịp mang giày, một đôi chân trắng nõn, móng chân mượt mà như trân châu, hoàn toàn xứng đôi hai từ châu ngọc.

Chỉ là Vân Đình nhanh chóng từ thất thần tỉnh lại. Hắn cúi đầu, không dám nhìn Cố Thiên Thụ nữa, thật giống như ánh mắt của hắn đã bán đứng suy nghĩ của hắn.

Cố Thiên Thụ ngược lại không nhìn ra Vân Đình đang suy nghĩ gì, chỉ là thầm nói có phải mình quá nghiêm khắc với cấp dưới hay không. Nhưng nghiêm khắc cũng không có biện pháp. Khác với hắn, Cố Lân Đường không phải là nhân vật ôn nhu gì.

"Lui ra đi." Không khí ngưng đọng một lát, Cố Thiên Thụ cất lời kết thúc phong ba này. Hắn nâng chân lên, chậm rãi trở lại trong xe ngựa, sau đó kéo mành.

WTF!! Mới nãy quên mang giày. Nhìn đôi chân như châu ngọc này, quả thực là làm người không thể tiếp thu được. Cố Thiên Thụ vừa nghĩ, vừa trộm nhìn ra cửa sổ xe xem xét bên ngoài. Nhìn thấy thủ hạ bên cạnh dần dần tỉnh lại, hắn mới bắt đầu lau đi vết bẩn trên chân.

Nếu lúc này Vân Đình vén rèm lên nhìn vào trong xe, hình tượng nam thần của Cố Lân Đường khẳng định liền bị hủy toàn bộ — Có loại nam thần nào mà cong lưng lau chân không? Làm như vậy cũng được gọi là khu chân đại hán đó!

Bất quá Vân Đình không có khả năng vén rèm lên nhìn vào bên trong, cho nên hình tượng của Cố Thiên Thụ vẫn được bảo vệ.

Lau hết vết bẩn, Cố Thiên Thụ trực tiếp ngã xuống giường bắt đầu chuẩn bị đi ngủ. Nhưng mà ngay lúc hắn sắp tiến vào mộng đẹp, hệ thống vạn ác lại đột nhiên vang lên.

"Xin mau chóng tiến hành công lược* nhân vật, nếu không nhân phẩm của ngài sẽ bị khấu trừ."

* Công lược: từ này nghĩa chính là tiến công chiếm đóng. Trong game tình yêu, bạn vào vai nam (nữ) chính để theo đuổi các cô gái (chàng trai). Hoàn thành good ending(GE) hay happy ending (HE)thì được gọi là đã "công lược" thành công. Bởi vì có một số game tình yêu có độ khó cao, cần mượn dùng capture (hệ thống) mới có thể hoàn thành GE hay HE. Cho nên quá trình độ hảo cảm từ 0 phát triển đến lúc hoàn thành GE/HE được gọi là "công lược/tiến công chiếm đóng".

Từ này ban đầu để áp dụng cho các game xã hội (ví dụ như The Sim), rồi chuyển qua dùng cho thể loại tình yêu mang theo "hệ thống". (Nguồn: Nàng Xám đã có chỉnh sửa so với nguồn ban đầu – 

"… Gì?" Cố Thiên Thụ đang mơ mơ màng màng thì trực tiếp bị làm cho tỉnh ngủ. Hắn kinh ngạc tự hỏi câu "Xin mau chóng tiến hành công lược nhân vật, nếu không nhân phẩm của ngài sẽ bị khấu trừ" rốt cuộc là có ý gì.

"Công lược là cái gì?" Cố Thiên Thụ suy nghĩ nửa ngày vẫn không thể hiểu đây là cái gì.

"Thế giới ngài tiến vào chính là thế giới chủng mã." Giọng nói hệ thống có vẻ u oán: "Xin không cần lãng phí tài nguyên."

Nghe hệ thống nói xong, lúc này Cố Thiên Thụ mới nhớ lại dòng chữ từng hiện lên trên màn hình máy tính "Ngươi có muốn gái bu đầy người hay không? Ngươi có muốn nắm giữ hậu cung hay không?" — Nhưng lúc đó hắn nhớ mình vô cùng quyết đoán ấn "No" mà!!!

Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc, quyết định không quan tâm đến hệ thống. Dù sao hắn cũng đủ nhọ, thứ kì diệu như nhân phẩm này… cứ để hệ thống khấu trừ đi thôi!

Vì thế Cố Thiên Thụ trực tiếp không để tâm đến cảnh cáo của hệ thống. Nhắm mắt ngủ, trực tiếp ngủ thẳng tới hừng đông.

Trải qua chuyện tối hôm qua, cảnh giới trong đội ngũ lại bay lên một độ cao mới. Thật ra cũng không trách Vân Đình dễ dàng bị dính chưởng được. Duẫn Thành Song ở trung nguyên cũng là cao thủ số một số hai. Tuyệt chiêu hiếm có, kiếm ăn khắp nơi. Loại thuốc mê hắn sử dụng lại hiếm có người giải được.

Mà chỉ cần hắn xuống tay, có thể nói là đắc thủ.

Tướng mạo Cố Lân Đường ở trên giang hồ có thể nói là một truyền thuyết. Từ nhỏ, hắn đã sinh sống ở đại mạc, rất ít khi đặt chân đến trung nguyên. Chỉ một lần duy nhất xuất hiện ở trung nguyên là khi tung ra một kiếm kinh thiên động địa, sau đó không chút lưu luyến trở về Tây Vực.

Bởi thế diện mạo hắn cũng không bị nhiều người nhìn thấy. Chẳng qua mỗi một người nhìn thấy đều sẽ cảm giác người mình thấy không phải phàm nhân, mà là tiên tử giáng trần.

Cố Lân Đường vốn cực kỳ chán ghét người khác nhìn chằm chằm mặt hắn. Tính cách của hắn vốn cao ngạo, cộng thêm khí chất như băng tuyết lại càng làm người dừng chân ngắm nhìn. Ở trong Kính thành, hầu như tất cả mọi người đều đeo mặt nạ đến khi chết đi. Tướng mạo ngược lại trở thành một thứ vô giá trị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!