Chương 50: Ngu ngốc, ngươi biết hát ngôi sao nhỏ sao?

Nhân mạch của Chúc Thanh Trạch vào lúc này rốt cuộc cũng có tác dụng cực kỳ trọng yếu.

Sau khi rời Sở gia, ba người bọn họ liền mã bất đình đề đi về Tây Vực. Một tháng, dù có mưa rơi hay nắng gắt, Cố Thiên Thụ cũng không dám dừng lại một phút nào. Lúc này đang là giữa hè, tuy trung nguyên không nóng bức giống Tây Vực nhưng tiết trời cũng tuyệt đối không ôn hòa hơn chút nào.

Cũng may nội lực của Cố Thiên Thụ đã khôi phục lại, nhưng dù thế phải cưỡi ngựa với cường độ cao cũng cảm thấy cực kỳ mỏi mệt. Chẳng qua Chúc Thanh Trạch và Chung Nghi Nguyên lại không hề may mắn như vậy.

Đặc biệt là Chung Nghi Nguyên có xuất thân từ đại phu, chưa từng bị lăn qua lăn lại nhiều đến như vậy. Vì cưỡi ngựa trường kỳ nên hai đùi của hắn bị cọ đến mức huyết nhục mơ hồ, đợi cho đến khi tới biên cảnh Tây Vực thì cả người như bị lột mất một tầng da.

Thế lực Sở gia lại quá khổng lồ nên để phòng ngừa hành tung bị phát hiện, cả ba đều chọn những con đường nhỏ và hẻo lánh. Nhưng cũng vì thế nên hành trình bị kéo dài, đến ngày thứ ba mươi bảy mới tới đích đến.

Nhưng cuộc hành trình quá yên bình này lại khiến nhân sinh bất an.

Thấy Kính thành càng ngày càng gần, linh cảm bất an trong lòng Cố Thiên Thụ cũng càng ngày càng tăng lên. Hắn biết Sở Thiên Hoàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ, mà Chúc Thanh Trạch và Chung Nghi Nguyên sẽ có khả năng bị hắn liên lụy.

Yên tâm đi.

Chúc Thanh Trạch như hiểu thấu suy nghĩ của Cố Thiên Thụ, hắn nói đùa:

"Dù ta có chết thì ngươi nhớ báo thù giúp ta, ta sẽ không hận ngươi đâu."

Cố Thiên Thụ không lên tiếng, hắn không thấy được an ủi chút nào.

"Mệnh trung chú định, phúc họa tương y*." Chúc Thanh Trạch nói:

"Đời này xem như ta đã nhìn thấu, thứ càng muốn có thì càng dễ bị thất lạc."

Tựa như nắm cát trong tay, càng dùng sức thì càng trôi đi nhanh hơn.

* Mệnh trung chú định: đại khái là định mệnh đã an bài trước

* Phúc họa tương y: chuyện xấu có thể biến thành chuyện tốt, chuyện tốt cũng có thể biến thành chuyện xấu

Giấc mộng của Chúc Thanh Trạch chính là rời khỏi giang hồ, cưới vợ, sinh con… Cứ như thế an an ổn ổn chờ đến kiếp sau.

Đáng tiếc thế sự luôn không được như mong muốn, một giấc mộng ngỡ như đơn giản nhưng lại trở nên xa vời. Nếu thứ mình theo đuổi đã biến thành thủy nguyệt kính hoa* thì Chúc Thanh Trạch cũng không còn thấy sợ hãi thứ gì nữa.

* Thủy nguyệt kính hoa: hoa trong gương, trăng trong nước

Trấn nhỏ nơi biên cảnh Tây Vực nhạt nhòa dưới biển cát. Ngày hè gió thổi cát bay, hạt cát màu vàng không chút lưu tình mài mòn những phòng ốc bằng đá, để lại những vết tích của ngọn gió ghé thăm.

Những viên nham thạch lớn được trải ra làm thành một con đường đã trở nên nứt nẻ thành những vết nứt dữ tợn, hầu như không nhìn thấy một bóng người trên đường.

Sa mạc luôn gắn liền với cái chết.

Mà cái chết, luôn khiến người cảm thấy sợ hãi.

Cố Thiên Thụ mặc quần áo màu xám, đầu đội mũ vành màu đen. Cả người hắn tựa như một thanh kiếm: cứng cỏi, sắc bén, vô kiên bất tồi*.

Nhưng lại không có vỏ kiếm nên khiến người bắt đầu thấy lo lắng thanh kiếm này có thể vì quá cứng rắn mà dễ bị bẻ gãy hay không.

* Vô kiên bất tồi: không có gì vững chắc mà không phá nổi

Nói đến khí chất thì Sở Thiên Hoàng và Cố Thiên Thụ có khác biệt rất lớn.

Nếu nói Cố Thiên Thụ là một thanh kiếm đã được tra vào vỏ thì Sở Thiên Hoàng là một cây roi dài màu đen. Mềm mại lại không nhu nhược, lúc nâng lên thì có thể quất nát cả lợi khí, khi hạ xuống thì lại mềm mại như tơ.

Thức ăn ở khách điếm trong trấn nhỏ không được tươi ngon. Trải qua lặn lội đường xa, ba người đã mệt đến không thở nổi. Vì thế liền gọi dĩa thịt trâu, kêu một ít rượu rồi tính nghỉ ngơi và hồi phục một lát.

Ông chủ khách điếm là một ông lão tầm bảy mươi tuổi, dường như cả nghe và nói đều không được rõ cho lắm. Nhìn bộ dạng run run rẩy rẩy, giống như là có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Tiểu nhị mang thức ăn lên là một cô nương tầm 16 – 17 tuổi, thắt bím hai bên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!