Chúc Thanh Trạch cứ ngỡ là mình sẽ cứ thế chết trên tay Sở Thiên Hoàng.
Sở Thiên Hoàng: tâm tính lạnh bạc, âm tình bất định, thủ đoạn ngoan độc, rất ít khi hạ thủ lưu tình với kẻ địch. Sau khi hắn hạ độc Tuyết Y, Chúc Thanh Trạch liền triệt để hận người này.
Thiên tử chi nộ, phục thi bách vạn, lưu huyết thiên lý; bố y chi nộ, diệc miễn quan đồ tiển, dĩ đầu thưởng địa nhĩ*. — đây là sự khác nhau giữa vương giả và người thường.
* Thiên tử chi nộ, phục thi bách vạn, lưu huyết thiên lý: ý đại khái là vua mà giận lên thì chết trăm vạn người, máu chảy ngàn dặm.
* Bố y chi nộ, bố y chi nộ, diệc miễn quan đồ tiển, dĩ đầu thưởng địa nhĩ: đại khái là dân thường mà giận dữ thì cởi mũ, đi chân trần, đập đầu xuống đất để hả cơn giận.
Sở Thiên Hoàng là vương giả, nên khi hắn giận dữ liền giết sạch cả một thành. Còn Chúc Thanh Trạch chỉ là dân thường, phẫn nộ thì chỉ có thể đập đầu xuống đất để giải tỏa nỗi phẫn uất trong lòng mà thôi.
Dưới thực lực tuyệt đối, giãy giụa chỉ phí công.
Dù vậy, Chúc Thanh Trạch vẫn không cam lòng. Hắn biết mình không động được Sở Thiên Hoàng, vì thế chỉ có thể tìm Cố Lân Đường, người có thực lực tương đương với Sở Thiên Hoàng, chờ đợi cơ hội báo thù cho thê tử.
Nhưng mà trên thế gian, việc như ý ít càng thêm ít. Kết quả, chẳng những không báo được thù, mà còn liên lụy đến bạn tốt.
Cố Lân Đường bị Sở Thiên Hoàng mang đi.
Bạn tốt của hắn rốt cuộc sẽ gặp phải chuyện gì, Chúc Thanh Trạch không dám đoán, nhưng trong lòng đã biết được vài phần.
Không có một người nam nhân nào có thể chịu đựng bị vũ nhục như vậy, huống chi là người kiêu ngạo như Cố Lân Đường.
Trong ngày thường, mọi việc ở Kính thành đều giao cho Sở Địa Tàng xử lý. Cũng vì quá tín nhiệm nên dẫn đến tình cảnh hiện giờ của Cố Lân Đường không bị người ở Kính thành phát hiện.
Thời gian dần trôi, Chúc Thanh Trạch cũng càng thêm lo âu. Ngay khi hắn cho rằng mình sẽ bị nhốt cả đời thì Sở Thiên Hoàng lại đến tìm hắn.
"Không có việc gì thì đi nói chuyện với Cố Lân Đường." Sở Thiên Hoàng lại đưa ra yêu cầu như thế.
Vì sao? Chúc Thanh Trạch ngây ngẩn cả người, sau lại lập tức nghi ngờ nhìn Sở Thiên Hoàng, bắt đầu hoài nghi dụng ý của tên kia: Ngươi muốn làm gì?
"Ngươi quản được sao."
Sở Thiên Hoàng lạnh lùng nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh như băng:
"Giờ ta có giết ngươi thì ngươi có thể phản kháng được sao?"
… Chúc Thanh Trạch nghẹn lời.
"Ngươi có thể đến chỗ Cố Lân Đường." Sở Thiên Hoàng vừa nói vừa đi ra ngoài:
"Còn những nơi khác, không được đi lung tung… Nếu không cẩn thận nhìn thấy thứ gì không nên thấy, coi chừng bị mù mắt."
… Chúc Thanh Trạch nghe thế, ánh mắt hiện lên tia vui sướng pha lẫn lo lắng — Từ khi đến đây, hắn chưa gặp lại Cố Lân Đường, có thể gặp được tất nhiên là vui vẻ. Nhưng nếu là do Sở Thiên Hoàng yêu cầu thì nhất định Cố Lân Đường đã xảy ra chuyện gì đó.
Ngày hôm sau, dưới sự hướng dẫn của người hầu, Chúc Thanh Trạch được dẫn đến chỗ Cố Lân Đường. Vừa đến, hắn liền biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Người bạn luôn phong thần tuấn lãng, vào lúc này lại trông vô cùng suy yếu. Sắc mặt so với khi trước càng kém hơn xưa, mà trên khóe miệng cùng cần cổ có thể nhìn thấy rõ ràng dấu hôn.
Chúc Thanh Trạch là một nam nhân thành niên, tất nhiên hắn biết những dấu vết này đại biểu cái gì. Vẻ mặt hắn cứng lại, không biết nên mở lời thế nào.
Làm bộ như không biết thì quá giả tạo, nhưng nếu mở miệng hỏi… Với tính tình của Cố Lân Đường thì chỉ sợ sẽ trở mặt với hắn ngay lập tức.
Cầm chén trà trên tay trầm mặc một hồi, chờ đến khi trà lạnh, Chúc Thanh Trạch mới thật cẩn thận hỏi:
"Lân Đường, bệnh phong hàn của ngươi thế nào rồi?"
Ngay khi nhìn thấy Chúc Thanh Trạch, Cố Thiên Thụ rất là vui mừng. Nhưng hắn nhanh chóng chú ý tới vẻ mặt phức tạp của Chúc Thanh Trạch, lập tức hiểu được vị bạn tốt này của mình nhất định đã hiểu lầm cái gì rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!