Chương 34: Cá trong chậu bùn

Lúc Sở Thiên Hoàng xách Ân Túy Mặc về liền thấy Vân Đình nằm mặt trên mặt đất không nhúc nhích, trên ngực thì bị đâm một lỗ lớn. Tuy không còn chảy máu nữa nhưng lại nhìn ra vết thương khá dữ tợn.

"Vân Đình!" Ân Túy Mặc còn không biết chuyện gì đang xảy ra, cho rằng vết thương trên người Vân Đình là do Sở Thiên Hoàng gây ra, lập tức đỏ mắt. Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại làm lời nàng định nói nghẹn lại xuống bụng.

Chỉ thấy Vân Đình chậm chạp ngồi dậy, không đứng lên, mà chỉ ngây ngốc ngồi xổm tại chỗ không nhúc nhích.

"Hắn đâm?" Sở Thiên Hoàng nhướng mày nhìn em trai mình đang chìm trong suy sụp: "Hay nha, đâm ta một kiếm, lại đâm ngươi một kiếm, thật công bằng."

"… Không phải hắn đâm." Giọng Vân Đình rầu rĩ không vui: "Là Chúc Thanh Trạch."

"Chúc Thanh Trạch?!" Sở Thiên Hoàng còn tưởng Cố Thiên Thụ đâm Vân Đình bị thương rồi nhân cơ hội chạy trốn, còn Chúc Thanh Trạch thì đuổi theo. Không ngờ Chúc Thanh Trạch lại dám phản bội hắn.

"Ừ." Vân Đình vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

Ân Túy Mặc đã bị tình cảnh trước mắt dọa sợ đến ngây người. Nàng còn tưởng quan hệ giữa hai anh em Sở Thiên Hoàng và Vân Đình là không đội trời chung, nhưng lại không ngờ bọn họ ở chung lại hài hòa đến vậy… Hơn nữa từ cuộc đối thoại vừa rồi, hình như còn để lộ ra một tin tức đáng sợ.

"Chạy không xa." Sở Thiên Hoàng không hề gì cười cười: "Cố Lân Đường rời khỏi Tây Vực, nhưng nếu muốn trở về… chỉ sợ rất khó."

"Ngươi đã đồng ý với ta." Miệng vết thương trên người Vân Đình từ từ khép lại, lúc này hắn mới đứng lên, nhìn người anh của mình: "Không làm hắn bị thương."

"Ngươi làm tổn thương hắn, ta còn luyến tiếc nữa đó." Sở Thiên Hoàng cười nhạo một tiếng, sau đó hất cằm về phía Ân Túy Mặc: "Nữ nhân này đối Cố Lân Đường mà nói rất trọng yếu đi."

"…" Ánh mắt Vân Đình âm lãnh nhìn Ân Túy Mặc một cái, khiến cả người Ân Túy Mặc cứng lại.

"Mạng của nàng rất quan trọng." Vân Đình nói: "Ngươi không thể giết nàng."

"Ta cũng không định giết." Sở Thiên Hoàng rất có thâm ý nở nụ cười: "… Loại thuốc kia có tác dụng bao lâu?"

"Trong vòng ba ngày, hắn không thể sử dụng nội lực." Không có võ công, Cố Lân Đường chính là hổ bị rút móng nhổ răng, không thể làm gì. Nhưng khi Vân Đình nghĩ đến ánh mắt Cố Thiên Thụ nhìn mình, trong lòng không khỏi co rút đau đớn một hồi.

"Vậy không cần phải vội." Sở Thiên Hoàng nhìn quang cảnh máu me xung quanh, nở nụ cười: "Bọn họ đều đang ở bên ngoài chờ chúng ta đó… Địa Tàng."

"…" Vân Đình… Không, lúc này phải gọi hắn là Sở Địa Tàng. Hắn lạnh lùng liếc Sở Thiên Hoàng một cái.

Võ công Sở gia một khi luyện thành sẽ vô cùng thích máu. Sở dĩ Sở Thiên Hoàng lại gây ra nhiều vụ huyết án là vì bị thứ võ công của hắn ảnh hưởng. Nhưng dù vậy, Sở Thiên Hoàng cũng không thèm để ý.

Kẻ thù hắn đủ nhiều khiến hắn không thèm để ý… có thêm vài tên nữa.

Bên ngoài Xuân Viên, có một đám người mặc áo đen đứng đó. Trên người bọn họ tản ra loại sát khí lạnh lẽo, nhìn là biết trên tay đã giết không ít mạng người.

"Đưa tin ra ngoài." Sở Thiên Hoàng lười biếng nhìn về phía đầu lĩnh phân phó: "Nói người đứng đầu Kính thành ở Xuân Viên tẩu hỏa nhập ma, giết sạch giang hồ hào kiệt. Cuối cùng được bạn tốt Chúc Thanh Trạch cứu đi… Hiện giờ nội lực của hắn đã biến mất hoàn toàn, chỉ cần bắt sống, thưởng mười vạn lượng vàng."

"Vâng, chủ nhân." Đầu lĩnh nghe xong liền lên ngựa rời đi.

Thế lực Sở gia rất lớn, nhưng hầu như có rất ít người biết đến. Làm gia chủ, Sở Thiên Hoàng hiển nhiên biết rõ. Bây giờ Cố Lân Đường không có võ công, ở trung nguyên chính là cá nằm trong chậu. Trong vòng ba ngày, tuyệt đối đủ thời gian để bắt được hắn.

"Cành hoa quế kia, xem ra là bí mật của hắn." Sở Thiên Hoàng không chút nào để ý người ngoài Ân Túy Mặc đang ở đây, cứ như vậy không kiêng nể gì nói với Sở Địa Tàng: "… Chỉ đến khi bắt được Cố Lân Đường mới có thể biết."

"Ừ." Sở Địa Tàng không muốn nói chuyện. Cho dù đang đeo mặt nạ nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn đang có tâm sự nặng nề.

"Nếu đã vậy, tháo mặt nạ xuống đi." Sở Thiên Hoàng nói.

Sở Địa Tàng chần chờ một chút, cuối cùng vẫn vươn tay tháo cái mặt nạ vốn cả đời không thể gỡ xuống kia, lộ ra một gương mặt y hệt Sở Thiên Hoàng.

Ân Túy Mặc cảm thấy mình như muốn ngất đi. Nàng hoàn toàn không biết vì cái gì kẻ vốn nên chết vì Cố Lân Đường lại xảy ra biến cố đáng sợ đến thế, thậm chí còn phản bội tôn thượng nhà hắn. Chẳng lẽ tất cả đều là do nàng nên mới tạo ra hiệu ứng bươm bướm.

"Nữ nhân." Sở Thiên Hoàng nhìn Ân Túy Mặc đang khóc không ra nước mắt, nở nụ cười: "Ít nói một chút. Nhân lúc tâm tình ta đang vui… có thể cho ngươi sống thêm được mấy ngày."

"… Ha hả." Ân Túy Mặc miễn cưỡng cười cười, không dám nói gì — Loại người như Sở Thiên Hoàng luôn âm tình bất định, nếu dám chọc giận hắn mình tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!