Chương 3: Tắm một mình thật sự rất hăng hái

Người tới mặc cẩm y màu đen, trên mặt đeo một cái mặt nạ màu trắng, có một vết hồng sắc tựa như vết máu từ mắt phải mặt nạ xuyên qua cả khuôn mặt.

Giọng nam nhân rất êm tai, thái độ với Cố Thiên Thụ cũng rất cung kính. Cố Thiên Thụ liếc nhìn hắn một cái, trong đầu hiện lên tư liệu người trước mắt — Đây là hữu hộ pháp của Kính thành – Loan Thanh, quan hệ với Cố Lân Đường cũng khá thân mật.

Đương nhiên, thân mật cũng chỉ là tương đối.

Vì với tính cách Cố Lân Đường cũng chỉ ngẫu nhiên nói với Loan Thanh mấy câu… Nhưng đối với những người khác, thì ngay đến cả nói cũng khinh thường nói.

Cố Lân Đường thống trị Kính thành gồm có sáu ngàn kính vệ. Ngoài chức vụ, từ nhỏ mỗi người đều đã được đeo một mặt nạ màu trắng, mặt nạ này tượng trưng cho thân phận ở Kính thành. Một khi đeo lên, đời này sẽ không tháo ra được — Nếu muốn tháo ra, trừ khi lột luôn da mặt.

Thái độ của Loan Thanh đối với Cố Lân Đường chính là kính sợ. Khi hắn nói chuyện với Cố Lân Đường vẫn luôn cúi đầu, hoàn toàn không dám đối mặt với Cố Lân Đường.

Chuyện này cũng làm Cố Thiên Thụ âm thầm cảm thấy may mắn, gần nhất sẽ không sợ bị phát hiện ra sơ hở.

Tôn thượng. Tốc độ nói chuyện của Loan Thanh khá chậm rãi, lời nói dường như khá ngập ngừng, sợ nói sai một câu:

"Sứ giả Thích Ngọc cung đưa thiếp mời Xuân Viên đến… ý ngài là?" Loan Thanh rất rõ tính cách chủ tử nhà mình, trong lòng nghĩ chắc là sẽ lại từ chối lời mời này thôi.

Ai ngờ lại nghe được một đáp án khiến hắn vô cùng ngoài ý muốn — Đi.

Loan Thanh cả kinh, nhưng sắc mặt vẫn tỏ vẻ bình thường: Dạ, tôn thượng. Nói xong hành lễ, cung kính lui ra ngoài.

Cố Lân Đường vô cùng chán ghét cấp dưới không biết lễ nghĩa. Hữu hộ pháp tiền nhiệm chính là vì không cung kính với hắn nên bị hắn xử tử ngay tại chỗ. Trong cái thế giới giang hồ này, mạng người không thể nhờ pháp luật bảo đảm. Quân đội cùng chính phủ cũng biến thành một tồn tại yếu thế.

Trước mặt một cao thủ như Cố Lân Đường, một kiếm tiêu diệt một quân đội cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Căn cứ vào tư liệu trong đầu Cố Thiên Thụ, Cố Lân Đường chưa từng đến tham gia Xuân Viên do Thích Ngọc cung tổ chức.

Tên như ý nghĩa, Xuân Viên… Xuân Viên, đương nhiên là cả vườn xuân sắc. Thích Ngọc cung đều là nữ tử, cứ bốn năm một lần, các nàng sẽ tổ chức Xuân Viên. Bên trong Xuân Viên đều là những nữ tử đẹp nhất trong Thích Ngọc cung.

Sau đó, Thích Ngọc cung sẽ gửi thiếp mời cho tất cả anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, mời bọn họ đến Xuân Viên thưởng thức.

Nhưng mà nếu muốn kết hôn với nữ tử trong Thích Ngọc cung thì nhất định phải làm được ba điều. Một, người trong Thích Ngọc cung không làm thiếp; nếu cưới, phải là chính thê. Hai, một phu một thê, tuyệt đối không thể nạp thiếp.

Ba, nhà trai quyết không thể có hai lòng, không thể bỏ vợ, không thể lại có bất cứ quan hệ gì với nữ tử khác. Nếu dám phạm phải một trong ba điều thì sẽ bị tất cả người trong Thích Ngọc cung đuổi giết.

Điều kiện này ở cổ đại có thể nói là vô cùng hà khắc. Nhưng dù vậy, mỗi khi Xuân Viên được tổ chức thì nam nhân trong giang hồ vẫn chạy theo như vịt.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, trên kim bảng thập đại mỹ nhân, Thích Ngọc cung chiếm sáu chỗ, ba người đứng đầu lại có hai người… Dư lại một, chính là người đứng đầu Kính thành – Cố Lân Đường.

Bản thân Cố Lân Đường vốn không có hứng thú với nữ tử trong Thích Ngọc cung. Nhưng bây giờ đã biến thành Cố Thiên Thụ, cho nên thái độ đương nhiên không giống — Cố Thiên Thụ chính là bị cái câu mà hệ thống nói

"mong ước muốn có gấu quá mãnh liệt"… ký ức sâu sắc quá mà… Dù sao thì bây giờ hắn cũng không về được, chi bằng nắm chặt cơ hội lần này đi thăm thú nhóm muội tử cổ đại một phen.

Ke ke ke, rốt cục hắn cũng có thể thoát khỏi kiếp FA. Cố Thiên Thụ âm thầm lau lệ trong lòng.

Cố Lân Đường không thích có người đến quấy rầy, cho nên Cố Thiên Thụ ở vùng ngoại ô này ngây người cả một ngày cũng không thấy có một bóng người nào xuất hiện. Cho đến khi trời tối mù, Cố Thiên Thụ chuẩn bị tốt mới dùng khinh công về Kính thành.

Thể loại bay nhảy trên trời này đối với Cố Thiên Thụ mà nói vô cùng mới mẻ. Thân thể này lại ngựa quen đường cũ, cho dù là kẻ không hề có kinh nghiệm như Cố Thiên Thụ thì người ngoài nhìn vào cũng không nhìn ra manh mối gì.

Trong Kính thành có dân thường, nhưng dân thường này phần lớn lại là dân chạy nạn đến từ giang hồ. Cho dù là một tên khuất cái ven đường thì cũng có thể là đại hiệp danh chấn giang hồ năm nào đó. Tòa thành ẩn sâu trong đại mạc này hoàn toàn có thể nói toàn là tàng long ngọa hổ.

Cố Thiên Thụ về phủ của mình. Nhìn thấy hắn trở về, dọc đường đi, mọi người đều trực tiếp quỳ xuống:

"Cung nghênh tôn thượng về thành."

Cố Thiên Thụ không nói gì, chỉ gật gật đầu — Đối với Cố Lân Đường chân chính mà nói, nói chuyện với người không quan trọng quả thực là chuyện không có khả năng.

Nhìn thấy chủ nhân trở về, thị nữ chậm rãi tiến lên, nhẹ giọng hỏi ý:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!