Cố Thiên Thụ cảm giác cả người mình đều như cháy lên, thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác tựa như mình đang bị bắt lên giàn nướng. Nhưng trong hư vô mù mịt hắn lại không thể mở mắt ra được.
Có một nam nhân cứ luôn thì thầm gì đó bên tai, Cố Thiên Thụ có thể nghe nhưng lại không thể hiểu được hàm nghĩa câu nói, cũng không có cách nào ghi nhớ lại giọng nói này trong đầu… Hắn mơ hồ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, hình như đã từng nghe thấy ở nơi nào đó.
Cảm giác da thịt bị đụng chạm, Cố Thiên Thụ phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ. Mắt hắn run rẩy như là ngay sau đó sẽ mở mắt ra… Nhưng mà hắn lại không thể làm được.
Bóng đêm dày đặc như tơ nhện, bao kín cả người hắn.
Thân thể khó chịu làm cho đầu óc Cố Thiên Thụ càng thêm hỗn độn. Hắn đột ngột sinh ra một loại ảo giác đáng sợ — có một con rắn đang quấn quanh lên người hắn, và đang bắt đầu chậm rãi thắt chặt lại như muốn nghiền nát cả người hắn thành mảnh vụn.
Mày Cố Thiên Thụ nhăn lại, trán đổ mồ hôi.
Vân Đình đã không thể kiềm chế được dục vọng của mình. Khi Sở Thiên Hoàng đi mất, hắn liền ôm chặt lấy Cố Thiên Thụ vào lòng mình. Hiện tại mỗi một động tác đều là những suy nghĩ mà hắn từng ảo tưởng qua vô số lần, lại chưa bao giờ có thể ngờ rằng mình có thể làm được… Nhưng bây giờ giấc mộng của hắn lại được thực hiện.
Người trong ngực có làn da trắng nõn, bởi vì bị trúng xuân dược nên lộ ra một màu phấn hồng. Mày nhăn lại, lộ ra biểu tình không thoải mái… Cho dù là vẻ mặt này, nhưng ngày thường Vân Đình cũng rất ít khi nhìn thấy.
Đây là tôn thượng mà Vân Đình chưa từng thấy qua, cho dù hắn có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Tôn thượng lạnh lùng luôn làm hắn thấy kính sợ, nhưng ngay lúc này lại bất tri bất giác làm Vân Đình phát hiện ra loại kính sợ này đang dần biến chất — Từ sùng kính đơn thuần biến thành dục vọng chiếm hữu.
Vân Đình muốn có người nam nhân này, muốn người nọ chỉ nhìn một mình hắn, muốn nhìn người nọ cười, muốn nghe người nọ khóc, muốn có được tất cả con người của người nọ.
Đây vốn nên là một giấc mộng hoang đường.
Nhưng hôm nay, giấc mộng này lại thành hiện thực.
Sinh hoạt cá nhân của Cố Thiên Thụ thực sạch sẽ, nguyên chủ Cố Lân Đường vốn là người có tính sạch sẽ, thị nữ ở Kính thành đều đeo mặt nạ. Bởi vậy bên người hắn hầu như không xuất hiện người ấm giường.
"Nấm" nhà hắn cũng rất xinh đẹp, lộ ra một màu hồng nhạt chưa từng được sử dụng qua, làm Vân Đình nuốt vào miệng nhưng lại không cảm thấy bẩn.
Vân Đình nghĩ vậy, liền làm vậy. Hắn cúi đầu, ngậm lấy cây nấm giữa hai chân Cố Thiên Thụ.
Cảm nhận cây nấm trong miệng hắn chậm rãi to lên, trở nên nóng bỏng, Vân Đình ngẩng đầu. Nhìn thấy mày Cố Thiên Thụ nhăn chặt, bờ môi bị hắn mút lâu nên nhan sắc trở nên hồng hào ướt át, cực kỳ mê người.
"Ah~…" Bị Vân Đình liếm đến rên lên, Cố Thiên Thụ phản xạ có điều kiện muốn kẹp chặt hai chân — Trong mộng, con rắn kia đang muốn quấn chết hắn.
Vân Đình đương nhiên sẽ không dừng lại, hắn nghiêm túc thành kính liếm liếm, giống như là đang viếng vị thần. Mặc cho ai cũng không thể từ gương mặt của hắn nhìn ra hắn đang làm chuyện dâm ô.
Dù sao cũng là lần đầu tiên, Cố Thiên Thụ thực nhanh chóng bắn ra. Giọng hắn mang theo âm khóc, loại âm thanh làm Vân Đình càng thêm hưng phấn.
Người dưới thân lộ ra trọn vẹn, hai chân hơi cong lên, ánh mắt lộ vẻ xuân sắc. Vân Đình từ trên cao nhìn xuống, nhếch miệng cười. Nụ cười này khác xa với vẻ ôn hòa ngày thường của hắn.
"Đừng trách ta." Vân Đình nói vậy, ngón tay xoa lên cánh môi Cố Thiên Thụ.
Đôi môi kia mềm mại vô cùng, tựa như lời Sở Thiên Hoàng nói — so với mật hoa thượng đẳng nhất còn ngọt ngào hơn gấp trăm lần.
"Tôn thượng." Vân Đình nhẹ nhàng nói: "Đừng trách Vân Đình…" Hắn sinh ra chính là một sai lầm. Từ khi bị đưa vào Kính thành, sứ mạng của hắn chỉ có một — giết chết người đứng đầu Kính thành.
Người đứng đầu Kính thành không ngừng thay đổi. Chẳng qua đến đời này, người đứng đầu Kính thành tên là Cố Lân Đường. Nếu tôn thượng vẫn cứ như trước đối xử với hắn như cũ, vậy thì Vân Đình tuyệt đối sẽ không nổi lên bất cứ tư tưởng không an phận nào cả.
Nhưng tôn thượng lại không. Hắn ôm mình lúc mình bị thương, hắn gọi tên mình, thậm chí ở trước mặt mình ngủ say… Chấp niệm của Vân Đình bắt đầu giống như cỏ dại mọc lan tràn, hắn rốt cuộc nhịn không được vượt qua giới hạn. Hắn đã hoàn toàn không thể khống chế được bản thân… Thật giống như bị cái gì mị hoặc vậy, hoàn toàn không thể khắc chế được suy nghĩ trong lòng.
Sở Thiên Hoàng là song sinh với hắn, tự nhận là ca ca, suy nghĩ của bọn họ đương nhiên giống nhau.
Giết chết Cố Lân Đường là mục tiêu ban đầu của bọn họ, mà có được hắn lại biến thành mục tiêu hiện tại.
Một nén nhang qua được một nửa, cho dù Vân Đình nhìn không đủ, giống như gặp phải mỹ thực ngươi luôn khao khát, không ăn thì thôi, một khi nếm được hương vị của nó sẽ cảm thấy không thể dừng lại được nữa.
Nhưng Vân Đình vẫn nhịn xuống, chậm rãi từ trong lồng ngực móc ra một cái chai, đổ ra một loại chất lỏng trong suốt. Hắn chậm rãi thoa lên đôi môi bị chà đạp đến sưng đỏ của Cố Thiên Thụ cùng cây nấm đã được mình nếm qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!