Chương 21: Đi dạo thanh lâu thì nhất định phải chú ý tới an toàn của bản thân

Đây là lần đầu tiên Cố Thiên Thụ đi vào nơi phong trần sau khi đến thế giới này.

Trong đầu hắn, Cố Lân Đường không hề có bất cứ ký ức nào về nơi này — Với tính cách của người đứng đầu Kính thành thì nơi này là nơi vô cùng bẩn. Cho dù có đến đây, cũng thấy cực kỳ không thoải mái.

Nhưng Cố Thiên Thụ dù sao cũng không phải là Cố Lân Đường. Tuy hắn không thích Chúc Thanh Trạch tự tiện chủ trương nhưng vẫn không nói gì, coi như là cho vị bằng hữu kia chút mặt mũi… Đương nhiên, không thể phủ nhận chính là trong lòng hắn rất là tò mò với cái nơi được gọi là Phù Dung Thiên.

Đi đến cổ đại, sao có thể không đến thanh lâu xem nó ra sao được chứ?

Ôm tâm tư này, Cố Thiên Thụ chậm rãi thả lỏng tâm tình, bắt đầu chờ đợi hội đấu giá trong miệng Chúc Thanh Trạch.

Sau nửa nén hương, toàn bộ ánh sáng trong phòng đột nhiên tối sầm. Cố Thiên Thụ chú ý tới những ngọn nến trong đèn lồng trên trần đều bị tắt đi, mà ở giữa đại sảnh lại được đặt hơn mười viên dạ minh châu.

Dạ minh châu khá to phát ra ánh sáng sắc lạnh làm cả đại sảnh bao phủ bởi một tầng sắc thái thần bí. Tiếng chuông càng ngày càng vang, Cố Thiên Thụ thấy có một nam tử mặc y phục đỏ, trên người treo đầy chuông cũng màu đỏ đi đến giữa đại sảnh.

Nam tử có mái tóc dài màu bạc, đeo mặt nạ màu đen, trong tay còn cầm một cái roi dài nhỏ, trước đầu roi còn buộc một cái chuông nhỏ xinh đẹp.

Các vị khách quan.

Phối hợp với cách ăn mặc yêu diễm của hắn chính là giọng nói mềm mại đáng yêu. Nam tử cất cao giọng nói:

"Hội đấu giá Phù Dung Thiên xin được phép bắt đầu!"

Cố Thiên Thụ bỗng cảm thấy người nam nhân này tựa như một tú bà.

"Hắn tên Di Thiên, nghe nói là người duy nhất biết mặt ông chủ Phù Dung Thiên." Chúc Thanh Trạch nói nhỏ bên tai Cố Thiên Thụ:

"… Tuy giống nữ nhân nhưng võ công lại là hàng đầu trên chốn giang hồ."

Cố Thiên Thụ yên tĩnh nhìn, lại uống một ngụm rượu.

Sau đó hội đấu giá cứ như vậy bắt đầu. Đầu tiên là một vài thiếu nam thiếu nữ xinh đẹp, ăn mặc vô cùng sạch sẽ, nếu nhìn từ bên ngoài thì tuyệt đối sẽ không ngờ những người này lại có liên quan đến chốn trăng hoa phong nguyệt.

Khác với khí chất quyến rũ của Di Thiên, những hàng hóa đứng trên đài đấu giá đều có phong cách riêng biệt: có ngạo khí, ngay cả cười cũng không cười; có ngại ngùng, đỏ mặt y như bị thiêu đốt; có phóng đãng, vừa nhếch mi liền câu ba hồn bảy phách của người khác…

Nếu Cố Thiên Thụ tới nơi này tìm vui, hắn chắn chắc sẽ tìm được loại người mình thích. Đáng tiếc hắn không phải nên ngay cả nhìn cũng lười nhìn một cái.

"Lân Đường… thật sự không có người hợp tâm ý ngươi sao?" Chúc Thanh Trạch lại bắt đầu cổ vũ.

… Cố Thiên Thụ tiếp tục uống rượu của mình.

Đấu giá hội bắt đầu tiến hành, không khí cũng càng ngày nóng bỏng, thậm chí xuất hiện tình huống khách nhân trực tiếp đi lên ôm hàng hóa mang đi. Nam nhân tên Di Thiên cũng không ngăn cản, chỉ cười hi hi ha ha.

Ngoài vẻ quyến rũ ra thì… giọng nói thật sự rất dễ nghe.

"Đến rồi, chuẩn bị nào." Chúc Thanh Trạch đúng là khách quen ở đây, thậm chí đến ngay cả tiết tấu đấu giá cũng nắm rõ.

Vừa mới dứt lời, Cố Thiên Thụ liền nghe thấy Di Thiên mở miệng nói:

"Các vị khách quan cũng biết, thương phẩm kế tiếp chính là vật thượng đẳng của Phù Dung Thiên: dù là mỹ nhân, hay là hoa cỏ đều tuyệt đối có thể khiến cho các vị khách quan vừa lòng…"

Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy hai nam nhân vạm vỡ để trần thân trên mang đến một lồng sắt, bên trên có phủ một tấm vải đen.

… Không phải chứ.

Thanh Trạch thấy một màn này hiển nhiên cũng trợn tròn mắt:

"Bọn họ không nói với ta hôm nay sẽ bán đấu giá cái này nha."

Cố Thiên Thụ nhìn hắn hỏi ý, nhưng không ngờ Chúc Thanh Trạch thấy biểu tình Cố Thiên Thụ lại nhếch miệng cười khó xử, sau đó nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!