Chương 14: Thiếu niên ngươi rất có ý tưởng, cùng ta học ăn cơm đi

Tôn thượng? Vân Đình hình như hoàn toàn không nghĩ tới Cố Thiên Thụ lại nói thế. Trong mắt hắn lộ ra tia kinh ngạc, thậm chí làm Cố Thiên Thụ xuất hiện một loại ảo giác — yêu cầu mình đưa ra thật sự quá phận.

Cố Thiên Thụ không nói lời nào, chỉ hơi nhướng mày ân? một tiếng.

Vâng. Vân Đình thấy ánh mắt Cố Thiên Thụ hình như có ý không vui, lúc này mới vội vàng tiến lên, ngồi nghiêm chỉnh xuống bên người Cố Thiên Thụ: Thuộc hạ tuân mệnh.

Thật tốt quá!

Cố Thiên Thụ âm thầm nắm chặt tay trong lòng, hết thảy đều ở trong kế hoạch — Chỉ cần Vân Đình đáp ứng ăn cơm với mình, rốt cuộc mình có thể nhìn thấy hắn ăn cơm ra sao.

Nói không chừng hắn sẽ còn gỡ mặt nạ xuống, mình sẽ thấy gương mặt hắn như nào nữa đó…

Trong ánh mắt Cố Thiên Thụ lộ ra ánh sáng làm Vân Đình không hiểu sao lại rùng mình một cái. Hắn mím môi, cuối cùng vẫn yên lặng cúi đầu… Biểu tình tôn thượng nhà hắn thật sự là rất… kỳ quái. Quả thực có thể liều mạng được với Ân Túy Mặc vào mấy ngày trước đó.

Úc, cúi đầu thẹn thùng kìa, Cố Thiên Thụ nhìn thấy Vân Đình cúi đầu liền nảy ra suy nghĩ này. Chỉ là hắn thực nhanh chóng thu hồi tâm tư mơ hồ của mình, mặt không đổi sắc cầm chiếc đũa trước mặt mình lên.

Ngày thường, một ngày ba bữa của Cố Thiên Thụ đều do Vân Đình hầu hạ. Vân Đình sẽ nhanh chóng gắp món ăn vào bát hắn. Loại hành vi này có ý nghĩa là Cố Thiên Thụ vĩnh viễn không cần tự mình gắp thức ăn, cũng không cần lo lắng mình không ăn được món nào.

Nhưng mà cứ như vậy cũng có một thói xấu bị bại lộ ra — Cố Thiên Thụ vĩnh viễn đừng mong được ăn no.

No tám phần đối với Cố Lân Đường mà nói có lẽ mới là chuyện thoải mái nhất. Chỉ là theo lời Cố Thiên Thụ nói, no tám phần với mình mà nói chính là một loại tra tấn!

Đừng để ý tới ta.

Đồ ăn đã gắp sẵn, Cố Thiên Thụ cũng lấy được đũa của mình. Hắn ôn nhu nhìn về phía Vân Đình đang ngồi bên cạnh mình, vô cùng thiện giải nhân ý nói:

"Dưỡng thương cho tốt."

Nếu nói trước đó Vân Đình còn có chút thấp thỏm, giờ phút này nghe thấy những lời Cố Thiên Thụ nói thì lại cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.

Ánh mắt hắn lộ ra thần sắc hết sức nghiêm túc, sau đó trịnh trọng cầm đôi đũa của mình lên.

Ăn đi. Tuy ngoài miệng Cố Thiên Thụ nói ăn, nhưng ánh mắt lại không dời khỏi người Vân Đình — Sao hắn có thể dời đi được!! Dời đi thì làm sao thấy được cảnh Vân Đình ăn cơm như thế nào chứ!!

Theo động tác Vân Đình gắp thức ăn, trái tim Cố Thiên Thụ quả thực như muốn nhảy lên cổ họng!! Ăn nhanh đi, ăn nhanh đi, ăn nhanh đi… Động tác kế tiếp của Vân Đình làm Cố Thiên Thụ giống như một quả bong bóng bị xì hơi.

Chỉ thấy Vân Đình dùng một tay gắp thức ăn, tay kia tự nhiên gỡ mặt nạ xuống. Đương nhiên, nếu ngươi cho rằng như vậy là có thể nhìn thấy mặt mũi Vân Đình ra sao thì ngươi đã quá ngây thơ rồi.

Bởi vì Vân Đình chỉ gỡ xuống một phần mặt nạ bên dưới, bên trên còn đeo kín trên mặt.

… Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc quay đầu lại gắp một miếng ớt chuông, hung hăng nhét vào miệng.

Loại cảm giác này quả thực giống như đang xem phim. Cảm giác hồi hộp thay phiên nhau xuất hiện, nghiên cứu hơn mười tập rốt cuộc biết vì cái gì cứ mỗi tối trong phòng sẽ phát ra âm thanh kỳ quái. Đến cuối cùng kết luận đưa ra lại chính là do lão Vương nhà bên ngáy mà thôi.

Cố Thiên Thụ cảm thấy mình như là cảm nhận được tất cả ác ý của thế giới!!!!

Nói đi cũng phải nói lại, môi Vân Đình quả thật đúng là rất xinh đẹp. Cố Thiên Thụ vừa ăn cơm, vừa trộm liếc nhìn.

Không biết khi lấy xuống cái mặt nạ trên mặt kia là một khuôn mặt như thế nào…

Tư duy lại bắt đầu giống như cây bồ công anh nương theo sức gió bay lượn trên không trung. Cố Thiên Thụ dùng một loại tốc độ cực kỳ thong thả ăn xong bữa cơm này.

Cũng là lần đầu tiên hắn được ăn no sau khi đến thế giới này — Quả thực như muốn cảm động đến mức sắp chảy ra huyết lệ rồi (gào thét

-ing).

Nhưng Cố Thiên Thụ lại không biết, lúc này còn có một người cũng cảm động như hắn — chính là Vân Đình.

Sức ăn ngày thường của tôn thượng, Vân Đình vô cùng hiểu biết. Nhưng hôm nay vừa ăn chậm, lại còn ăn nhiều như thế… Tất cả… Tất cả… Vân Đình chỉ có một giải thích. Chính là — Cố Lân Đường vì để mình được ăn no nên mới cố ý kéo dài thời gian ăn cơm!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!