Chương 12: Lựa chọn luôn là vấn đề không dễ làm

Trên giang hồ dường như luôn có truyền thuyết sống: có đáng sợ, có thú vị, có nói vì mối tình cảm động, mà cũng có ác mộng làm con nít khóc lóc nỉ non không ngừng vào đêm.

Sở Thiên Hoàng chính là một ác mộng truyền thuyết.

Hắn sinh ra là mê, diện mạo là mê, võ công là mê, nhưng mà trên giang hồ lại có rất ít người chưa từng nghe nói đến hắn. Nghe nói người ta biết hắn tên là Sở Thiên Hoàng, nhưng có rất ít người gọi ba từ này mà chỉ dùng hai từ Quỷ quân để thay thế cái tên Sở Thiên Hoàng.

Quỷ quân… Quỷ quân… Trước điện Diêm La, biển máu bạch cốt, tiếng khóc không ngừng nỉ non.

Chuyện Sở Thiên Hoàng từng làm qua không nhiều lắm. Nhưng mỗi khi hắn nhúng tay vào làm chuyện gì đều làm cho cả giang hồ chấn động.

Ba năm trước, lần đầu tiên Sở Thiên Hoàng nổi tiếng trên giang hồ. Năm đó, chính xác là vào ngày mười bốn tháng bảy, chỉ với một mình hắn mà diệt sạch một trăm ba mươi sáu miệng ăn Cao gia, thậm chí ngay cả trẻ sơ sinh còn nằm trong tã lót cũng không may mắn thoát khỏi.

Mà nguyên nhân hắn làm như vậy chỉ vì đại nhi tử Cao gia mắng hắn một tiếng Đồ cờ hó.

Nếu nhìn từ bề ngoài, Sở Thiên Hoàng có diện mạo tuấn mỹ, không hề có một chút liên quan nào với biến thái. Nhưng mà có một câu nói rất đúng: ngươi không thích hắn, là bởi vì không biết hắn; nếu ngươi biết hắn, liền hận không thể giết hắn.

Sở Thiên Hoàng, đại khái chính là một người như vậy.

Sở dĩ hắn gọi là Quỷ quân, chính là bởi vì hắn hỉ nộ vô thường, tâm ngoan thủ lạt, tâm tư ác độc so với ác quỷ chỉ có hơn chứ không kém.

Nói đến thì người trên giang hồ có mấy người tốt tính. Nhưng tính cách có thể kém được như Sở Thiên Hoàng, thật sự lại không có nhiều.

Nếu nói đến tính cách nguyên bản của Cố Thiên Thụ, đúng thật là cũng không khá hơn chút nào. Nhưng ít ra hắn còn không có tính tình không hài lòng một cái liền diệt cả nhà người khác.

Trừ giết người ra, Sở Thiên Hoàng còn làm không ít chuyện làm người người người oán trách. Ví dụ như hắn đốt lửa thiêu rụi tàng kinh các của Thiếu Lâm tự làm phương trượng Thiếu Lâm giận đến nỗi trực tiếp phun mấy ngụm máu.

Theo lý thuyết, tính cách như Sở Thiên Hoàng đã sớm không sống nổi trên giang hồ. Nhưng sự thật và hiện thực lại vừa lúc tương phản. Hắn chẳng những sống, mà còn sống đến không tồi.

Võ công Sở Thiên Hoàng rốt cuộc cao bao nhiêu, đến nay trên giang hồ còn không có người biết. Người duy nhất biết được chính là người đứng thứ năm trên giang hồ bảng – kiếm khách Bạch Nguyệt Hành chịu được mười chiêu của Sở Thiên Hoàng rồi bị một kiếm chém bay đầu.

Trừ võ công là mê, thế lực phía sau Sở Thiên Hoàng cũng là một đại bí ẩn. Lúc trước trên giang hồ tổ chức rất nhiều võ lâm nhân sĩ bao vây diệt trừ Sở Thiên Hoàng, Sở Thiên Hoàng lại đột nhiên mất tích. Người trong giang hồ tìm khắp cả trung nguyên cũng không thể tìm được hắn.

Cho đến khi qua đi, hắn mới lại bắt đầu ở trong chốn giang hồ xuất hiện.

Có thể nói, chỉ với thế lực một người lại có thể giấu được hành tung trên toàn bộ giang hồ, thế lực này không có khả năng nhỏ. Lại chính vì sự kiện ly kỳ này đã khiến cho Sở Thiên Hoàng càng trở nên sâu không lường được.

Đương nhiên, thần bí và sâu không lường được đều là cái nhìn của người trong giang hồ đối với Sở Thiên Hoàng. Làm một kiếm khách trường kỳ ở Tây Vực không hỏi thế sự, suy nghĩ của Cố Thiên Thụ đơn giản hơn nhiều — Hắn muốn giết tên thần kinh trước mắt ngay lập tức.

Người đứng đầu Kính thành rất ít khi động sát tâm, nhưng mà mỗi lần muốn giết người, mũi kiếm liền dính máu.

"Mỹ nhân xinh đẹp, kiếm pháp giết người."

Đối mặt với sát ý của Cố Thiên Thụ, Sở Thiên Hoàng vẫn duy trì nụ cười. Hắn lại không né không tránh, tùy ý để Cố Thiên Thụ dùng kiếm đâm vào lồng ngực hắn.

Cố Thiên Thụ không ngờ Sở Thiên Hoàng lại phản ứng như thế, trong lúc nhất thời hơi chút sửng sốt.

Thừa dịp Cố Thiên Thụ thất thần, Sở Thiên Hoàng liền nhích gần đến trước mặt Cố Thiên Thụ, cắn mạnh lên môi Cố Thiên Thụ!

Con ngươi Cố Thiên Thụ co rút lại, không chút do dự xoay chuôi kiếm — đâm vào tim Sở Thiên Hoàng tạo thành một lỗ hổng huyết nhục mơ hồ. Nếu là người thường bị thương như vậy, sợ là đã trực tiếp chết đi.

Nhưng Sở Thiên Hoàng chẳng những không chết, mà còn tiếp tục cười cợt. Hắn nhìn chằm chằm miệng vết thương trên môi Cố Thiên Thụ bị mình cắn, lộ ra một nụ cười quỷ mị: Mỹ vị.

Cố Thiên Thụ lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Hắn nghĩ sao cũng không ra, vì sao bị kiếm đâm trúng tim, Sở Thiên Hoàng lại không chết?! — Nhưng loại kinh ngạc này chỉ duy trì một khắc, lát sau, đã bị lửa giận đốt cháy khét.

Giờ phút này Cố Thiên Thụ đã cực kỳ giận dữ.

Hắn không rút kiếm ra mà trực tiếp nắm chặt chuôi kiếm làm ra động tác chặt chém — Nếu Cố Thiên Thụ thành công, Sở Thiên Hoàng chắc là sẽ bị chém thành hai nửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!