Chương 10: (Vô Đề)

"Nếu ngươi không muốn cha mẹ chồng lại trách phạt, thì hãy ngoan ngoãn uống thuốc."

Ta sớm đã biết nàng ta không phải người nghe lời, sớm đã chuẩn bị sẵn bát thuốc thứ hai, ta lấy thuốc ra đặt lên bàn.

"Hơn nữa, ta cũng không ngu đến mức bỏ độc vào bát thuốc này, chẳng lẽ sợ người ta không biết ta muốn hại ngươi sao?"

Ngu ngốc quá.

Đây không phải việc ta Hạ Cẩm Nguyệt có thể làm.

Nàng ta cũng hiểu đạo lý này, cũng chỉ muốn thắng ta vài câu trên miệng mà thôi. Thấy ta đem cha mẹ chồng ra, trong mắt có tia hận ý lóe qua, nhưng vẫn quy củ uống một hơi cạn thuốc.

"Đắng c.h.ế. t đi được!"

Nàng ta vươn tay định lấy mứt trên bàn.

Ta nhanh tay hơn một bước, lập tức quét đĩa mứt xuống đất:

"Mấy ngày nay thai tượng ngươi không ổn định, lang trung khám bệnh cho ngươi nói, uống thuốc dưỡng thai xong không được ăn mứt, sợ sẽ ảnh hưởng đến công hiệu của thuốc."

Nàng ta cười lạnh:

"Ngươi đang nói bậy gì vậy?"

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!

📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Đúng là nói bậy thật.

Ai bảo nàng quả thật quá đáng ghét, trong điều kiện không phá hỏng công hiệu của bát thuốc đó, việc thêm vào một chút gì đó khiến thuốc trở nên đắng hơn khó uống hơn, thực ra rất đơn giản. Còn về việc không được ăn mứt, ta nói lang trung nói vậy, thì chính là đã nói vậy.

Một thỏi bạc trắng thế nào cũng có thể bịt miệng một lang trung.

Huống chi chỉ là không ăn mứt, không làm tổn thương đến đứa trẻ, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Miệng có thể bịt chặt, lấy tiền làm việc, có gì không tốt?

Ta giơ chân dẫm lên một miếng mứt, rồi cúi người dùng khăn nhặt nó lên đặt lên bàn.

"Muội muội à, ta làm vậy là vì tốt cho ngươi đấy."

Nàng ta trực tiếp tức đến bật cười.

7

Vừa hết hai tháng cấm túc, Tống Thiên Thiên đã không nhịn được đến Đông viện tìm ta.

Nàng ta tay dắt đứa nữ nhi chưa đầy bốn tuổi, hai người đầy đầu trâm cài, phía sau theo một đám nha hoàn bà tử.

Ta thậm chí không cần nghĩ, đã biết nàng là rảnh rỗi lại đến trước mặt ta khoe khoang.

Nữ nhân bị giam trong phủ đệ cao tường, thứ có thể khoe khoang không gì ngoài sự sủng ái của trượng phu, hoặc là hài tử thông minh, ngoài ra, thì chỉ có châu báu trang sức.

Vì vậy nàng ta vừa đến, liền đưa tay chạm vào trâm cài trên đầu.

"Gần đây Tử Uyên được ban thưởng, những châu báu này đều là cống phẩm thượng hạng, là đương kim bệ hạ ban thưởng. Chàng đều đưa hết cho ta, sao cũng không để lại một hai món cho tỷ tỷ nhỉ?"

Thật là châm chọc.

Ta liếc nhìn Du Huyên mới bốn tuổi, trong mắt đứa trẻ vẫn còn trong trẻo lắm. Nếu lớn lên theo một di nương như vậy, không biết sẽ lệch lạc thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!