Chương 21: (Vô Đề)

Triệu Túc gật gù: "Sao lại vẫn cứ muốn làm anh vợ của nhau thế nhỉ?"

Ta ở dưới gầm bàn khẽ nắm lấy tay hắn: "Chính là sau khi thành thân, ban ngày ta và bệ hạ cùng nhau lên triều. Tan triều rồi, bệ hạ và hoàng hậu có thể ở hậu cung cùng nhau tăng ca. Còn ta, sau giờ làm có thể cùng công chúa đi ngao du sơn thủy, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?"

"Tuyệt diệu!" Triệu Túc siết chặt tay ta.

"Cái cuộc hôn nhân này rốt cuộc có bao nhiêu người tham gia vậy?" Thừa tướng hoang mang cực độ.

"Nhưng ta có một điều kiện..."

Cả hai người đàn ông đều đỏ mặt tía tai chờ đợi: "Nói, ngươi nói đi!"

Ta nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay Triệu Túc: "Ta muốn điều chuyển sang Bố Chính Sử Tư, hoặc không thì Công Bộ cũng được... Quản lý muối vận hay quản lý công trình, kiểu gì cũng phải cho ta một cái chứ."

"Lý đại nhân à…" Triệu Túc nắm lấy tay ta, vỗ vỗ đầy thâm ý: "Trẫm không điều ngươi đi là vì muốn tốt cho ngươi thôi. Nhìn cái tốc độ tham ô hủ bại của ngươi, trẫm mà điều ngươi đến hai nơi đó, chắc chắn trước năm ba mươi tuổi ngươi sẽ vào khám mà ngồi. Đất nước có thể một ngày không có Lý đại nhân, nhưng trẫm không thể một ngày thiếu hoàng hậu. Trẫm hai mươi bốn tuổi mới cưới được thê tử, không muốn trước năm ba mươi phải tru di cửu tộc rồi dâng luôn cái đầu của chính mình vào đó đâu."

Thừa tướng tặc lưỡi: "Hay là cái hôn sự này chúng ta nên cân nhắc lại chút không? Ngài xem Lý đại nhân khóc thảm chưa kìa?"

"Không sao, từ nay về sau trẫm sẽ nắm thật chặt bàn tay nhỏ chuyên vơ vét tiền bạc này của nàng, cả đời không buông."

Phiên Ngoại

1

Mùa xuân năm Khánh Lịch thứ tư, hoàng đế sau khi cảm nhận được mối đe dọa từ cuộc phản loạn của vương gia, rốt cuộc cũng hạ chỉ lập đích nữ Lý thị của phủ Trấn Quốc Công làm hoàng hậu, đồng thời đem Huỳnh Dương trưởng công chúa gả cho Lý Chương.

Tin mừng này khiến thiên hạ sôi sục, nhưng lại khiến một nhóm người đặc biệt cảm thấy đau đớn như mất đi người thân.

Họ chính là các "hủ nữ", những người tin tưởng vững chắc rằng hoàng đế và Lý Chương mới là chân ái của đời nhau. 

Kết quả là, sau bao nhiêu năm "đẩy thuyền", tình tiết lại chuyển biến theo hướng "lan nhân nhứ quả", khởi đầu đẹp nhưng kết thúc buồn, hai người họ lại trở thành anh vợ của nhau.

Trong kinh thành có một cô nàng chuyên viết truyện rất giàu có. Cô không thể tin nổi cặp đôi mình thích lại có kết cục buồn như vậy, liền tuyên bố:

"Đây chắc chắn là thủ thuật che mắt! Hai cuộc hôn nhân này của hoàng đế chỉ là để tạo điều kiện cho Lý lang ra vào cung đình thuận tiện hơn mà thôi. Khi Lý lang đã là hoàng thân quốc thích, ngày ngày được vua sủng ái trên giường ngự cũng sẽ không còn bị ai chỉ trích nữa."

Thế là, cô chi tiền để đi quan sát hai buổi hôn lễ, dù chỉ là một chút dấu vết nhỏ nhoi cũng phải tìm ra bằng được chân tướng. Đêm đó trở về, có người cùng hội cùng thuyền hỏi cô:

"Ngươi có tìm thấy 'đường' nào không? Một ánh mắt cũng được, hay một lần đứng chung sân khấu cũng tốt."

Cô nàng thẫn thờ lắc đầu: "Ta không nhìn kỹ."

"Sao vậy? Hiện thực tàn khốc đến mức khiến ngươi không nỡ nhìn sao?"

"Không phải, ta đối với hai người Triệu

- Lý đó đã sớm buông bỏ, ngừng hâm mộ rồi. Trên đường về, ta đã kịp leo tường luôn rồi."

"Hả, vì sao?"

"Hoàng thượng thì thôi không nói, nhìn cũng tạm được. Nhưng còn Lý lang kia, rõ ràng là một gã lùn chính hiệu, trông chưa nổi một mét bảy!" 

Cô nàng lắc đầu ngán ngẩm: "Trong khi đó, công chúa và Lý tiểu thư đều cao ráo, thanh mảnh. Mấy gã đàn ông xấu xí này cưới mỹ nữ về để cải thiện nòi giống đúng là thật không biết xấu hổ."

Nghe nói sau đó, cô nàng này đã trở thành "trạm tỷ" của Công chúa và Lý phu nhân.

"Hai vị tỷ tỷ cao một mét tám, không mê họ thì đúng là mắt ta bị mù rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!