Chương 19: (Vô Đề)

Thừa tướng quay mông về phía ta, cứ luôn miệng kêu đau đầu: "Tìm người khác đi, ta đã là lão già tám mươi tuổi rồi..."

Ta xông lên lật phăng chăn của lão: "Hoàng thượng có chỗ nào không tốt? Ngài không bảo vệ hắn lại muốn bảo vệ tên vương gia đó sao? Vương gia là một tên đại ngốc đó! Chẳng phải các người chỉ ghét bỏ hoàng thượng vì xu hướng tính dục có vấn đề thôi sao?"

Ta liền rút trâm, xõa mái tóc dài xuống: "Ngài nhìn kỹ xem ta là nam hay nữ?"

Thừa tướng lồm cồm bò dậy, cầm đèn dầu soi kỹ mặt ta, cảnh giác nói: "Ngươi vốn dĩ mặt mày thanh tú, giờ tháo búi tóc ra định lừa lão già tám mươi này ngươi là nữ nhi sao? Rõ ràng ai cũng để tóc dài, nhìn tóc thì làm sao tin được."

Ta dứt khoát đưa tay ấn lên bụng dưới: "Trong bụng ta đã có cốt nhục của hắn, dùng 'thần dầu Thiên Trúc' để thụ thai, thái y nói chắc chắn trăm phần trăm là một vị Thái tử!"

"Được rồi! Ta liền đi Xu Mật Viện một chuyến." Thừa tướng lập tức làm một cú "cá chép quẫy mình" nhảy phắt dậy, nhưng rồi lại quay đầu nhìn ta vẻ muốn nói lại thôi.

Ta tức giận gắt lên: "Không phải là mèo nhỏ!!!"

"Lão chờ đúng câu này của ngươi đấy!"

Thừa tướng đích thân đi điều binh, còn ta dẫn theo một trăm bốn mươi lăm gia đinh trong phủ xông thẳng vào điện Chiêu Dương.

Lúc đó, hoàng đế đang đuổi đánh vương gia dưới ánh trăng.

"Ngươi đánh ta thì đã sao nào?" Vương gia dù bị đánh nhưng vẫn rất ngang tàng: "Ta đã có ba đứa con trai, còn ngươi đến thê tử cũng chẳng cưới nổi. Ai mà chẳng biết ngươi là kẻ đoạn tụ, cái ngôi vị này ngươi ngồi không vững đâu, chi bằng sớm nhường lại cho ta!"

"Ngươi mắng ai đó?" Ta tức giận bắn một mũi tên trúng ngay góc áo hắn: "Ca ca ngươi hùng tài đại lược, ngươi là cái loại yêu quái phương nào mà dám mơ tưởng đến ngai vàng của hắn?"

"Ngươi là kẻ nào?" Vương gia nhìn thấy ta, giật mình lắp bắp.

Ta hất mạnh mái tóc dài: "Ta là tẩu tử của ngươi!"

Vương gia nhìn rõ dung mạo của ta, thốt lên một tiếng: "Lý đại nhân quả nhiên có dung mạo xinh đẹp như thiếu nữ."

"Ngươi mù à? Ta là mỹ nữ thứ thiệt!" Ta đứng trên tường thành, từ trên cao nhìn xuống bắn thêm một mũi tên nữa.

Vương gia ngẩn người, sau đó theo bản năng lộ ra vẻ mặt nịnh bợ: "Ái chà, hóa ra là tẩu tẩu, thất kính, thất kính..."

Vương gia còn chưa kịp bái xong, Triệu Túc đã đuổi kịp, dùng chuôi kiếm gõ hắn ngã lăn ra đất: "Đã đến đây rồi thì dập đầu chào tẩu tử một cái đi."

Hắn ấn đầu vương gia xuống đất mà va chạm, khiến tên kia sợ đến mức ngất xỉu tại chỗ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!