Dương Phàm không có nói dối, khi học đại học quả thực có dính vào gái gú, lần sinh nhật đầu của con bồ, Dương Phàm đi vào tiệm vàng bạc đá quý kiếm được cái dây điện thoại làm quà, kết quả con bé đó lại ném cho người khác rồi nói:" thích thì mang đi chỗ khác mà chơi là được rồi."
Dương Phàm lúc đó không hề do dự, chuyển người đi luôn, từ đó về sau Dương Phàm nhận thức rõ ràng sự chính sác của chủ nghĩa dyu vật biện chứng của Mac, "Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng". Trước khi tới thủ đô, Dương Phàm từng mơ mông qua rất nhiều điều tươi đẹp, kết quả hiện thực lại như một gáo nước lạnh dội liên tiếp vào mặt.
Chính bởi vì hiểu rõ sự tàn khốc của hiện thực, lúc này trong lòng Dương Phàm nảy lên một ý nghĩa:" Bố của Chúc Vũ Hàm là thư ký tỉnh ủy? Xem ra sau này phải cố gắng thân cận thôi."
Dương Phàm mặc dù rất phản cảm với an bài do Trần gia và Chu Minh Đạo, nhưng không phải loại không có chí tiến thủ. Dương Phàm giống với tuyệt đại đa số những người trẻ tuổi khác, cũng đang ở cái tuổi tràn đầy nhiệt huyết muốn tự mình gầy dựng sự nghiệp, chỉ bất quá Dương Phàm chôn dấu dục vọng của mình tốt hơn mà thôi.
Có lòng muốn lợi dụng Chúc Vũ Hàm, Dương Phàm phát hiện trên thực tế bản thân mình không có để bụng việc Trần gia an bài cho mình, thậm chí còn có chút nóng vội muốn thử sức, chỉ là trên mặt tình cảm lại có điểm không thoải mái. Nếu không thì cho du là Chu Minh Đạo cũng có thể không cần nể mặt.
Trầm Minh dẫn theo Trầm Ninh ở phòng khách chờ tới khi ăn cơm xong mới đi, Trầm Minh là do cụ Trần một tay nâng đỡ, năm đó khi cụ làm tỉnh ủy thư ký ở tỉnh Tứ Xuyên, Trầm Minh bất quá chỉ có cái chức phó phòng không một chút thực quyền. Bởi vì viết mấy phần công văn cho cụ quá đẹp, được cụ thưởng thức nên từng bước từng bước đề bạt tới vị trí ngày hôm nay.
Trước khi đi, lúc Trầm Minh cáo từ có nói:" Thủ trưởng nhất định phải giữ gìn sức khỏe đó, việc bên dưới tôi biết nên làm thế nào rồi." Trầm Minh chỉ đang nhìn phản ứng của cụ, lúc vào cửa ông bạn già Lưu Thanh đã chỉ rõ tính quan trọng của Dương Phàm rồi. Trầm Minh hoàn toàn có thể xác định, hôm nay gặp Dương Phàm ở đây, tuyệt đối không phải là trùng hợp, mà do con người làm ra.
"Đảng ta luôn luôn muốn trẻ hóa đội ngũ cán bộ, sau này trong công tác nhất định phải dũng cảm sừ dụng tài năng trẻ, điều kiện đầu tiên là phải có thực tài, không thể dùng người không khách quan đó." Cụ nói rất nghiêm trang, Trâm Minh lập tức hiểu rõ trong lòng, Dương Phàm nếu là một người loại như kiểu Lưu A Đẩu đỡ không dậy được thì đã nói kiểu khác rồi.
Ra khỏi cửa rồi lên xe, Trầm Minh lập tức nói với Trầm Ninh:" Tối nay mày gọi điện rủ Dương Phàm đi chơi, sau này nhất định phải thân cận với nó, tốt nhất là thân như anh em mặc chung quần vậy."
"Ha ha, con và Dương Phàm khi học cấp 3 đã thân tới mức đó rồi. Cái thằng đó lì lắm, bọn con làm không biết bao nhiêu chuyện xấu. Nó mà biết con ở thủ đô, rỗi rãi khẳng định sẽ chủ động liện hệ với con ngay."
Trầm Minh sầm mặt nói:" hồ đồ, giờ không như xưa, nó là người cụ Trần muốn lôi kéo, ngồi đấy mà hi vọng nó chủ động liên hệ mày hả?"
Trầm Ninh được nuông chiều quen, đối với lời của cha cũng không để bụng, cười nói:" Thế bố con ta cá cược, con cam đoan trong vòng 24 giờ Dương Phàm sẽ chủ động liện hệ với con, thằng này con còn là gị, nhớ bạn cũ lắm."
Trầm Minh vô cùng không đồng ý với lời nói của thằng con, phàm là người đều là do mông quyết định đến đầu, lúc trước Dương Phàm ở Uyển Lăng cũng chỉ là con nhà nghèo, ngày nay thân ở hào môn, há nào lại vẫn như xưa? Cố gắng dạy giỗ thằng con này, nó cũng chưa chắc đã nghe, không bằng để nó đợi mấy ngày, tới lúc rồi nói hiệu quả thì hơn.
Trầm Minh nghĩ không sai, cũng rất hiện thực, nhưng lại không hiểu rõ Dương Phàm. Nhìn bộ mặt tự tin của thằng con, trong lòng thầm hi vọng nó có thể được như nguyện, dù sao mình cũng đã hơn năm mươi rồi, sau này thằng con phải dựa vào đối tượng bồi dưỡng của Trần gia là Dương Phàm, đối với loại luôn luôn dựa hơi bố như Trầm Ninh cũng là một chuyện tốt.
Hết một chai rượu vang, mặt Du Nhã Ny hồng lên, ánh mắt cũng trở nên mê ly, nhìn Dương Phàm đẹp trai ngồi đối diện hô hấp cũng dồn dập hơn, hai trái sơ ri trước ngực lại càng lộ rõ. Nhưng Dương Phàm vẫn như cũ ngồi im bất động, Du Nhã Ny không khỏi thầm tức trong lòng. Lần này mà đổi lại là tên cầm thú Trần Xương Bình, sợ rằng đã xé toang quần áo mình, sau đó.....
Nghĩ tới chuyện chăn gối, cặp giò Du Nhã Ny không khỏi khẽ cạ cạ vào nhau, trong đầu hiện lên cảnh Dương Phàm ra sức làm tới bến với mình.
Một dòng nước nóng bỏng từ giữa hai chân không thể ngăn cản tràn ra ngoài, Du Nhã Ny lòng đang ngứa ngáy không khỏi hừ nhẹ một tiếng.
Lúc này Dương Phàm động lòng rồi, không ra tay thì không thể nhịn nữa. Du Nhã Ny không ngừng ve vãn, giống như có một bàn tay đang ma sát toàn thân, ánh mắt đê mê đang nhìn hắn. Đàn bà cao tay dụ dỗ đàn ông, thường thì chỉ một ánh mắt, vài động tác là đạt được mục đích, khiến cho đàn ông đánh mất lí trí mà vồ tới luôn, huống chi là Du Nhã Ny sexy đến không ngờ này.
Lúc này mà không ngóc đầu dậy thì chắc là dân gay, Dương Phàm đương nhiên không phải gay, cho nên đã nổi máu, chỉ là cuối cùng lí trí nói cho hắn biết, người đàn bà trước mặt mình có thể gọi bằng chị rồi, không thể làm loạn, huống chi dường như Trần Xương Bình vô cùng si mê Du Nhã Ny.
Dục vọng được Du Nhã Ny gợi lên cứ thế cuồn cuộn trong lòng Dương Phàm, Dương Phàm luôn tự khoe mình định lực rất tốt lúc này đây không thể không chế được mà nảy sinh cảm giác sợ hãi. Bởi vì sợ hãi, Dương Phàm quyết định ù té kiểu không bằng cầm thú.
"Quên nói cho chị biết, em sắp phải về Giang Nam rồi. Không còn sớm nữa, em cũng nên về chuẩn bị đồ đạc để còn lên đường."
Dục vọng giữa hai người lúc này giống như là củi khô chất đống, một mồi lửa là bốc cháy bừng bừng. Dương Phàm đứng lên kiếm cớ muốn té, nào ngờ câu nói này lại tiếp cho Du Nhã Ny dũng khí, lửa cháy lan tới tận đồng cỏ.
Dương Phàm là người Giang Nam, về Giang Nam vốn cũng là việc thiên kinh địa nghĩa, chỉ là nhớ tới thái độ ái muội với Chúc Vũ Hàm, Du Nhã Ny đột nhiên phát hiện sự việc có khả năng sẽ phát triển theo hướng mà mình không mong muốn, rất có khả năng vì Chúc Vũ Hàm mà Dương Phàm sẽ vĩnh viễn rời xa mình. Tâm tư này khiến cho sự hoảng loạn của Du Nhã Ny triệt để bộc phát.
Du Nhã Ny cố đứng dậy, Dương Phàm chỉ nhìn thấy một người đẹp nóng bỏng sà vào lòng, lấy lại tinh thần thì một đôi tay mềm mại đã quấn lấy cổ mình, đôi môi dịu ngọt áp tới.
Trong lòng Dương Phàm mặc dù không phản ứng, nhưng khi đôi môi của Du Nhã Ny thơm lên mặt, phản ứng sinh lý tự nhiên sẽ sinh ra, hai tay không tự giác sờ lên cặp mông của Du Nhã Ny, dưới sự chi phối của tiềm ý thức mà nhẹ nhàng bóp một cái, cảm giác sướng khoái khó mà có thể dùng từ ngữ để mà hình dung nổi.
Đạt được mục đích, Du Nhã Ny càng thêm dũng cảm, thân thể cứ thế dán chặt vào Dương Phàm, bầu ngực căng mọng không ngừng áp sát vào ngực Dương Phàm mà ma sát, đôi môi cũng ngắm chuẩn mục tiêu, áp tới môi Dương Phàm.
Trong đầu Dương Phàm nhớ tới một từ thường thấy trên mạng "đẩy", đây đại khái cũng được gọi là đẩy nhỉ. Lửa tình dục như thể được gió xuân thổi càng thêm mạnh, đầu Dương Phàm không chút kinh nghiệm cũng đã ngừng hoạt động, chỉ là dưới sự chi phối của bản năng mà giơ tay lên nắn bóp một bên ngực của Du Nhã Ny.
Du Nhã Ny bị đau hừ nhẹ một tiếng, mắt thấy gạo sắp thành cơm thì điện thoại lại reo lên. Dương Phàm cũng đã lấy lại tinh thần, vội đẩy Du Nhã Ny ra nói:" em nghe điện thoại đã."
Du Nhã Ny ngây thơ phơi phới rất muốn nói:" đừng để ý, đôi ta tiếp tục." Thế nhưng cái dũng khí này, một khi đã bạo phát thì liền biến mất ngay. Tay còn đang ôm cổ Dương Phàm, Du Nhã Ny cảm thấy mình rất có phong phảm của dâm phụ.
"Mẹ cái điện thoại!" Hung dữ chửi một câu, Du Nhã Ny không đành đẩy Dương Phàm ra, ngồi xuống sa lông bất mãn nhìn Dương Phàm nghe điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!